Edit: susublue
"Lạc Lạc." Cô gọi anh, điên cuồng chạy từ cầu thang lầu hai xuống, dưới ngọn đèn sáng rực rỡ ở lầu một, anh đứng ở đó, cách mình một khoảng cách gần như vậy, chỉ cần tới gần thêm chút nữa thì sẽ có thể chạm đến anh.
Giờ phút này, ở trong mắt cô, vạn vật trên thế gian đều ảm đạm không có ánh sáng, trong mắt của cô chỉ có một mình anh. Thiếu niên trong trí nhớ và anh của hiện tại đang đứng ở cùng một chỗ, cô liều lĩnh chạy về phía trước, thầm nghĩ muốn nhanh chóng ôm lấy anh.
"Lạc Lạc." Cô ôm anh thật chặt, cổ họng cũng khàn khàn.
Nhận thấy người trong lòng khác thường, vẻ mặt của Dung Lạc vốn đang giận dữ vì cô chạy xuống lầu quá nhanh nhưng bất ngờ trở nên mềm mại hơn. Nâng tay lên, nhẹ vuốt mái tóc dài mềm mại của cô, Dung Lạc bất đắc dĩ: “Sau này lúc xuống lầu đừng chạy nhanh như vậy nữa, lỡ té bị thương thì làm sao bây giờ?"
Thấy Mộc Yên không nói lời nào, Dung Lạc kéo cô ra, lúc nhìn thấy mắt cô đỏ lên thì nhịn không được mà nhíu mi.
"Tiểu Yên, có phải miệng vết thương trên cánh tay lại đau hay không?" Dung Lạc vội vàng vươn tay kéo ống tay áo của cô lên, thấy miệng vết thương đã đóng vảy nhưng vẫn ửng đỏ như trước thì lại đau lòng ôm lấy cô."Ngoan, anh giúp em bôi thuốc."
Ôm lấy Mộc Yên vẫn đang im lặng, Dung Lạc bế cô đi về phòng ngủ của bọn họ.
Ngoài cửa sổ tối đen,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-sung-ba-xa-phuc-hac/2403194/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.