Edit: susublue
Trong phòng thiếu ánh sáng, hai bóng người đang kích tình dây dưa trên giường lớn, tiếng thở dốc mờ ám, trong không khí đầy mùi hương quyến rũ.
Da thịt chà xát hơi ửng hồng, Ức Hâm đã bắt đầu suy yếu cầu xin nhưng lại vẫn không trốn thoát được người đàn ông cố chấp dây dưa. Cô cố gắng đẩy anh ra, nhưng lại bị Lương Đình Hạo ôm lấy eo nhỏ không buông.
Trong lúc mê mang Ức Hâm mở hai mắt, nhìn thấy anh đang vùi đầu hôn xương quai xanh của mình, trong mắt lóe lên một tia lạnh thấu xương, nhưng lại nhanh chóng biến mất không thấy đâu. Nhắm mắt lại, cô để cho chính mình phóng túng một lần, trầm luân trong hương vị quen thuộc mà cô nhớ mãi không quên.
Sự hận thù ngấm tận xương tủy nhưng chỉ cần cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh thì mọi kế hoạch đều biến mất không còn. Rõ ràng cô hận như vậy nhưng nỗi hận đó vẫn không hơn được tình yêu đã đọng dưới đáy lòng bao lâu nay, có mục đích mới tới gần, có mục đích mới quyến rũ, nhưng lại bởi vì một chút dịu dàng của anh mà từ bỏ. Nhiệt độ cơ thể anh, hương vị của anh, sự dịu dàng của anh, tất cả đều làm cho cô trầm mê như thuốc độc ngấm vào xương tủy vậy, biết rõ sẽ đau khổ, biết rõ sẽ chết nhưng lại vẫn nhịn không được mà trầm luân.
Hai bóng người quấn quýt lấy nhau, Ức Hâm vì mình vô dụng mà tức giận phát cuồng. Mỗi khi đêm khuya đến người kia luôn xuất hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-sung-ba-xa-phuc-hac/2403163/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.