Chương trước
Chương sau
Edit: susublue

Sau lớp áo sơmi đen, trông anh có vẻ gầy yếu hơn rất nhiều, da thịt tái nhợt như cánh hoa hồng xuống sắc, đôi mắt híp lại vẫn toát lên vẻ khiêu gợi khó nói như trước, nụ cười của anh thật ấm áp nhưng ánh mắt lại vô cùng trống rỗng.

"Anh." Vô cùng thân thiết nói vào tai Tạ Thần, Tạ Phong có chút tính tình trẻ con, cố ý hạ giọng, "Vì sao lại đưa vị tiểu thư này đến đây, bạn gái sao?" nụ cười ở khóe môi có chút ý trêu tức, sau khi từ bệnh viện trở về, Tạ Thần là người anh ỷ lại nhất.

Tạ Thần cười khẽ, từ chối cho ý kiến, "Tiểu Phong, em là nhân vật chính trong bữa tiệc này, xem nhẹ mọi người như vậy cũng không tốt?" Nhẹ liếc mắt nhìn mọi người đang nhìn chăm chú xung quanh, Tạ Thần có ý tốt nhắc nhở.

"Anh, em có thể mời vị tiểu thư xinh đẹp bên cạnh anh nhảy một điệu hay không?" Không biết vì sao, Tạ Phong cảm thấy cô gái lạnh lùng này mang lại một cảm giác quen thuộc mãnh liệt.

Tạ Thần lắc đầu, "Hai người mới gặp nhau lần đầu, cô ấy cũng không thích khiêu vũ với em."

Lần đầu tiên gặp mặt ư? Vì sao trái tim lại đau như vậy.

Đôi môi tái nhợt nhẹ nhếch lên, Tạ Phong chế nhạo, "Thôi, anh quá nhỏ mọn rồi, nhất định là sợ em trai mình quá ưu tú sẽ cướp mất bạn gái mình đi."

Tạ Thần cũng không phủ nhận mà chỉ cười khẽ nhìn anh.

Mộc Yên luôn lạnh lùng nhìn hai anh em bọn họ nói chuyện với nhau, tuy rằng cố gắng đè thấp giọng nhưng sao có thể giấu diếm được thính lực nhạy cảm được huấn luyện của cô.

"Rất hân hạnh được biết cô, tiểu thư xinh đẹp." Tạ Phong tiến lên, có lễ tính cầm tay cô hôn một cái nhưng vì đối phương không phối hợp nên cuối cùng không thành công.

"Anh, hình như cô ấy rất chán ghét em!" Tạ Phong nhíu mày oán giận với Tạ Thần.

"Tiểu thư xinh đẹp, có thể mời cô nhảy một điệu hay không?" Trong đôi mắt mê người đầy vẻ chờ mong.

"Tuy rằng tôi không biết hai người muốn cái gì nhưng tôi không có chút hứng thú gì với trò chơi của hai người." Giọng điệu lạnh như băng, gằn từng tiếng khiến mọi người trong bữa tiệc khiếp sợ. Sao lại có một người phụ nữ không biết điều như vậy, dám dùng giọng điệu càn rỡ như vậy để nói chuyện với hai vị thiếu gia Nhà họ Tạ.

Tạ Phong cũng không giận mà trẻ con bĩu môi, "Thật xin lỗi, thất lễ rồi."

Mái tóc nâu dưới ánh đèn lành lạnh toát lên vẻ cô đơn.

Anh xoay người rời đi, đi về phía đám đông, mọi người đều tránh ra để mở đường cho anh đi vào. Môi anh cũng tùy ý cười với đám người đến kính rượu nhưng trong mắt lại vô cùng trống rỗng. Mỗi một ly mang theo bọt rượu lạnh như băng, bị anh uống một hơi cạn sạch, ai đến cũng không từ chối, diễn dafnlê quysdôn mọi người kính rượu anh đều uống, bởi vì uống quá nhanh nên vị rượu nóng cháy chảy dọc theo yết hầu thiêu đốt xuống dưới. Hốc mắt đau nhức, bữa tiệc cực kỳ náo nhiệt nhưng nhiều người vây xung quanh như vậy, anh là ngọn đèn trung tâm thu hút mọi sự chú ý nhưng vì sao anh lại vẫn cảm thấy cô đơn như thế?

"Thiếu gia, cậu muốn mời vị tiểu thư nào nhảy với cậu?" Quản gia Nhà họ Tạ đi đến nói vào tai Tạ Phong đang nhận rượu của đám người, thấp giọng hỏi.

"Không cần." Tạ Phong lắc đầu, đột nhiên anh cảm thấy tất cả đều trở nên trống rỗng, đối người nào cũng không có hứng thú.

Quản gia khó xử, "Nhưng, thiếu gia đã sắp xếp xong."

"Làm theo lời tôi nói."

“Vâng ạ.”

Ánh mắt không tự chủ liếc về phía góc xó, nhìn vào bóng dáng người con gái mảnh khảnh mặc đồ màu xanh lam bên cạnh Tạ Thần.

Đầu đau đầu kịch liệt, bọn họ thật sự không quen biết sao?

Rõ ràng cô lạnh như băng, lạnh nhạt xa cách như vậy, nhưng vẫn làm cho người ta nhịn không được muốn tới gần.

Có lẽ bởi vì Tạ Thần nên anh mới chú ý đến cô như vậy. Sau khi Tạ Phong tỉnh lại thì người đầu tiên nhìn thấy chính là Tạ Thần, dù anh quên bất cứ ai nhưng Tạ Thần lại nói với anh, "Anh là anh trai của em."

Huyệt thái dương có chút đau nhức khiến anh khó chịu nhíu mày, trong đầu nhanh chóng xóa bỏ bóng người màu xanh biển nhẹ nhàng khoan khoái và ánh mắt lạnh như băng kia đi, anh uống từng ly Whisky một, liên tục không ngừng, cảm giác cay nồng từ vị rượu khiến anh có thể tạm thời giảm bớt sự đau nhức của trái tim.

"Mộc Yên tiểu thư." Nhẹ nhấp một ngụm rượu trong ly, Tạ Thần nghiêm túc nhìn cô, "Giống như cô nhìn thấy, Tạ Phong đã quên hết mọi chuyện."

Thấy khóe miệng đau khổ của Tạ Phong cuối cùng cũng có ý cười thì Tạ Thần cũng mỉm cười, "Như vậy không phải là tốt lắm sao?"

"Anh ta mất trí nhớ rồi." Là câu khẳng định, Mộc Yên vẫn lạnh giọng nói như trước. Những chuyện mất trí nhớ chỉ xuất hiện trong mấy bộ phim truyền hình vớ vẩn giờ đây lại xuất hiện trước mặt cô.

"Đúng vậy, nó không nhớ gì cả, đúng là mất trí nhớ như Mộc tiểu thư nói." Tuy rằng rất có khả năng chỉ là tạm thời nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với việc suốt ngày đau khổ. Tạ Thần còn hi vọng Tạ Phong vĩnh viễn không nhớ ra.

"Anh kêu tôi đến đây là vì muốn nói với tôi điều này sao?"

"Đương nhiên không phải” Tạ Thần lắc đầu, "Mời cô đến là ý của Tạ Phong, tôi là anh trai của nó nên có có nghĩa vụ giúp nó thực hiện ước nguyện cuối cùng trước khi nó mất trí nhớ." Danh sách thiệp mời được ghi từ ba tháng trước, tên đầu tiên trong danh sách khách quý được chính Tạ Phong tự tay viết là Mộc Yên.

Anh biết cô sẽ không đến, lúc đó Tạ Thần đứng ở bên cạnh cũng nhìn ra được sự đấu tranh nội tâm của em mình, đến cuối cùng mới có dũng khí để viết cái tên đó.

"Tôi đã tới rồi, anh cũng đã giúp anh ta hoàn thành nguyện vọng xong rồi cho nên tôi cũng đã có thể đi rồi." Đôi mắt lạnh như băng, rõ ràng là rất xinh đẹp nhưng lại luôn có khí lạnh, Tạ Thần nhíu mày, trong mắt lướt qua một tia lạnh thấu xương.

Phòng khách Nhà họ Tạ.

Bởi vì tiệc trà lần trước xuất hiện chuyện ngoài ý muốn nên thừa dịp tiệc sinh nhật lần này của Tạ Phong, Tạ phu nhân Lưu Tiệp cố ý mời thợ đấm bóp nổi tiếng của A thị tới để cung cấp dịch vụ hương liệu cho các tiểu thư phu nhân lần trước bị kinh sợ, người thường gọi đó là spa.

Tuy rằng hoa viên Nhà họ Tạ không mang phong cách xa hoa nhưng bên trong lại trang hoàng theo phong cách màu xanh biển Địa Trung Hải của Châu Âu, mỗi một phòng khách của gia đình thế gia đều rất rộng, cho nên nơi này rất thoáng đãng để phục vụ spa cho các vị tiểu thư.

Mùi hương tinh dầu nồng nặc, tươi mát, tràn ngập trong không khí.

Những người phụ nữ lộng lẫy đang ồn ào vui cười trò chuyện với nhau, người đi vào spa không ngừng, người trải nghiệm spa xong cũng không ngừng bước ra đại sảnh bữa tiệc sinh nhật để tiếp tục vui đùa.

Ngoài cửa sổ mưa càng lúc càng lớn, Mộc Yên ngồi một mình trong góc, hoàn toàn đối lập với đám phụ nữ đang tụm năm tụm bảy lại vui đùa ầm ĩ.

Nếu không phải lúc ra ngoài vừa vặn đụng phải Tạ phu nhân Lưu tiệp thì bây giờ cô đã về nhà rồi.

Cách cửa sổ sát đất, hạt mưa đổ rào rào xuống, mưa lớn như vậy mà bên ngoài vẫn xanh ngắt như trước, gió thu lạnh lẽo thổi vào. 

Đột nhiên cô cảm thấy rất lạnh, những gì Tạ Thần vừa mới nói vẫn còn vang vọng phảng phất bên tai cô.

"Mộc Yên tiểu thư, hi vọng từ nay về sau cô cũng coi Tạ Phong là người xa lạ." Tạ Thần đột nhiên nghiêm túc, không để Mộc Yên rời khỏi tầm mắt anh.

Ngọn đèn tráng lệ như ảo mộng không chút chân thực."Tôi thật sự rất cảm ơn anh ta đã cứu tôi, nhưng cho tới bây giờ chúng tôi vẫn luôn là người xa lạ." Giọng điệu bình tĩnh không chút phập phồng khiến Tạ Thần khiếp sợ, cho tới bây giờ anh chưa từng nghĩ cô lại có thể lạnh bạc đến như thế.

Anh thật sự cảm thấy không đáng giá giùm em trai mình, Tạ Thần châm chọc cười, "Mộc Yên tiểu thư hẳn là đã sớm quen biết Tạ Phong."

Mộc yên quay đầu nhìn Tạ Thần, ánh mắt lạnh nhạt đột nhiên có chút gợn sóng.

Nhìn thấy rốt cục cô cũng có phản ứng, không biết vì sao Tạ Thần lại có cảm giác vui sướng vì trả thù được.

"Nghe nói Mộc Yên tiểu thư lớn lên ở Seattle, năm nay mới về nước."

"Anh muốn nói cái gì?"

"Mộc Yên tiểu thư có nhớ vào một đêm của năm năm trước cô đã từng cứu một cậu thanh niên khoảng mười bảy tuổi hay không."

Mộc Yên nhíu chặt mày, có vẻ cô đã nhớ lại. Đồng tử chợt rút chặt, sau đó đầy u ám. Vào một đêm tối của năm năm trước, sau khi cô chấp hành xong nhiệm vụ đi về nhà, vì để tiết kiệm tiền nên cô ở trong một nơi hẻo lánh.

Đêm khuya, vươn tay lên cũng không thấy được năm ngón tay, cô đang muốn mở cửa thì lại cảm thấy trong bụi cỏ gần đó có động tĩnh gì.

Tay nắm lấy cây súng lục màu đen, chìa khóa vẫn cắm ở cửa không rút ra, cô chưa đi được hai bước thì Hoắc Thất liền đẩy cửa ra gọi cô lại.

"A Yên, cậu muốn đi đâu?"

Cô bước đi trong rừng cây không hề dừng lại.

"A Yên, thân phận của chúng ta như vậy, có một số việc không nên quan tâm nhiều sẽ tốt hơn." Khác với giọng nói lạnh như băng của Mộc Yên, chính vì giọng nói của cô tươi ngọt nên mới khiến cho người khác cảm thấy thế giới này thật là lạnh bạc.

Mộc Yên tạm dừng một chút, rồi xoay người nhẹ nhảy lên, biến mất trong màn đêm.

Cô hiểu ý Hoắc Thất, trên thế giới này có rất nhiều người bị bất công, chịu ức hiếp, nếu cô ra tay, một khi không thành công thì có khả năng sẽ bại lộ tung tích, rước lấy họa sát thân.

Nhưng cô  vẫn đi, vẫn đứng ở trên cành cây cao lớn ở Seattle, từ trên cao, cô lạnh lùng nhìn toàn bộ tội ác trong bụi cỏ.

Cũng không phải cứ động một chút là cô liền cứu người, giống như sư phụ Lý Hân nói với cô, “Trái tim của sát thủ vĩnh viễn lạnh như băng."

Cậu thiếu niên cả người đầy máu, khuôn mặt xinh đẹp hơn cả con gái đang đứng dưới ánh trăng, một lão già đang nhào về phía anh, thiếu niên kinh hoảng tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.

Mộc yên nhíu mày, nụ cười châm chọc lướt qua khóe môi, lại có người cứ để mặc cho người khác chà đạp như vậy sao? Sinh mạng tinh khiết như vậy làm sao có thể rẻ rúng để người ta xâm chiếm được. Dù có tuyệt vọng thì cũng phải có gì để phấn đấu chứ? Sao lại tự hạ thấp mình như vậy, cô không muốn nhìn tiếp nữa nên định chuẩn bị quay đầu về nhà. 

Nhưng lúc cô chuyển động chân phải chuẩn bị rời đi thì dưới tàng cây đột nhiên vang lên tiếng kêu "Xé nát ruột gan", Mộc Yên tiếp tục nhìn xuống dưới tàng cây. Lão già người Mỹ hơn năm mươi tuổi đau đến mức lăn qua lộn lại trong bụi cỏ, dưới thiếu niên ánh trăng, trên môi đầy máu tươi, dienxdafnleequysdoon giống như là đóa hoa anh đào nhiễm máu làm cho người ta cảm thấy kinh sợ. Hắn cuộn mình ở trong bụi cỏ liều mạng thở dốc, khuôn mặt cực kỳ tái nhợt, bởi vì chân bị dây xích sắt buộc chặt nên không thể cử động được nhiều. Mồ hôi lạnh không ngừng hòa lẫn với máu tươi chảy xuống từ trán, lúc này Mộc Yên mới hiểu được thì ra cậu thiếu niên này không có buông bỏ ý niệm sống sót mà cậu chỉ đang tích tụ năng lượng, khát vọng sống mạnh mẽ như vậy khiến cô đột nhiên cười rộ lên.

Nhanh chóng nhảy xuống từ trên cây, lấy súng lục tùy thân ra, gọn gàng linh hoạt nhét đạn vào rồi lên đạn, cô giơ cây súng lục lên, lần đầu tiên chĩa súng vào người khác không phải là vì chấp hành nhiệm vụ.

Tiếng súng ngắn ngủi, lúc máu tươi phun vào mặt thiếu niên thì cô không hề nhìn thấy sự kinh hoảng trên mặt anh khi thấy cô khát máu, cậu chỉ là lẳng lặng nhìn cô, trên mặt đầy ý cười cảm kích.

"Cảm ơn cô."

Mộc Yên hơi ngẩn ra, từ trước đến nay sau khi cô nổ súng, cho dù là người ta thuê cô đi báo thù nhưng khi cô ra tay thì những người đó vẫn bất đắc dĩ nói cô "Biến thái", châm chọc cô là "Ác ma" "Cuồng giết người". Rõ ràng là bọn họ muốn đối phương chết, cô giúp bọn họ giết người nhưng tội ác lại bắt cô gánh vác.

Đi được đến hôm nay thì tay cô đã dính nhiều máu tươi lắm rồi, dựa theo mệnh lệnh của tổ chức đi chấp hành nhiệm vụ, tim càng ngày càng lạnh, càng ngày càng chết lặng, bất luận người khác coi cô khủng bố đến mức nào thì cô đều không muốn để ý tới.

Cô cứu cậu thiếu niên này nhưng lại nhìn thấy cậu ta muốn tìm cái chết, cô không biết cậu ta đã nhận phải đả kích lớn cỡ nào.

Người chưa bao giờ an ủi người khác như cô thế nhưng lại nói nhiều lời vô nghĩa với cậu ta như vậy.

Cô biết lời nói của cô tàn nhẫn, nhưng nếu không cho cậu ta một nỗi đau thấu xương để tỉnh táo lại thì con đường tàn khốc sau này làm sao đi tiếp được.

Dưới ánh đèn màu cam nhỏ trong ly, vì phải cầm súng trong thời gian dài nên ngón tay trắng nõn cũng không hề non mềm, Hoắc Thất ngồi trên ghế cẩn thận lau thân súng.

Nghi hoặc nhìn bóng lưng cô đang mở ra tủ lạnh tìm kiếm gì đó, Hoắc Thất hỏi Mộc Yên, "Cậu đang tìm cái gì?"

Không nghe thấy đối phương trả lời, Hoắc Thất quay đầu nhìn bàn tay luôn cầm súng của Mộc Yên lại đang cầm mấy hộp sữa tươi và một túi bánh mì.

Hoắc Thất nhíu mày, "Lại là vì người mà cậu cứu hai ngày trước sao?"

Mộc Yên gật đầu.

"Chỉ là một người không quen biết thôi, đừng quên chúng ta không thể tin tưởng bất cứ ai, sao phải làm đến mức này?"

Thấy Mộc Yên không quay đầu lại mà tiếp tục chạy ra ngoài, Hoắc Thất đứng lên thở dài, "A Yên, thật không giống cậu của ngày thường."

Mộc Yên dừng chân lại, xoay người lại, trong đôi mắt lạnh như băng có chút yếu ớt, " Hôm nay cha của cậu ta đã chết, hôm nay cũng là ngày giỗ của mẹ tớ." Cô biết loại cảm giác này khó chịu cỡ nào.

Bóng lưng thiếu niên cô độc, giống như chỉ cần gió lớn thổi qua sẽ bị bay mất.

Anh suy sụp tinh thần ngồi trong bụi cỏ, đến khi có mấy món đồ nặng rơi xuống người cậu.

Nhìn bánh mì tươi mới và sữa, cậu ngẩng đầu hỏi cô, "Cho tôi sao?"

"Không muốn chết bây giờ thì mau ăn đi."

Cậu thiếu niên sững sờ nhìn cô một lát rồi lại nở nụ cười rực rỡ hơn cả hoa anh đào tháng Ba. Nụ cười thoát khỏi tuyệt vọng, mang theo ao ước được sống lại.

"Cảm ơn cô."

"Mọi chuyện đều sẽ trôi qua." Mộc Yên ngồi bên cạnh cậu thanh niên, đón luồng gió đêm lạnh như băng nói với cậu, cũng như đang nói với bản thân mình."Chỉ có khi còn sống thì mới tiếp tục vươn lên được, không muốn bị tra tấn thì hãy nỗ lực để bản thân ưu tú, đứng dưới vinh quang chói lọi. Thành công của cậu mới là sự trả thù tốt nhất cho những người từng ức hiếp cậu, càng đau khổ thì phải càng kiên trì sinh tồn."

Thiếu niên nghiêng đầu nhìn gương mặt tinh xảo của cô gái, cô nhỏ tuổi hơn cậu nhưng lại thành thục hơn cậu rất nhiều.

Cô nói đúng, cậu bị dung túng đến hư hỏng rồi, mới có một chút đả kích đã không chịu nổi.

"Không muốn bị ức hiếp thì hãy nỗ lực sống cho bọn họ xem!" Thiếu niên đột nhiên cảm thấy đôi mắt lạnh như băng này lại dịu dàng đến khó tin.

Nhìn bộ dáng cô dạy dỗ mình, thiếu niên đột nhiên trêu tức, "Chẳng qua cô cũng chỉ là một con nhóc thôi, giả bộ tàn khốc cái gì."

"Gọi anh cho tôi nghe xem." Thiếu niên vươn tay vô cùng thân thiết sờ đầu cô nhưng lại bị cô nắm lấy cổ tay. Xương cốt đều sắp nát, thiếu niên đau đến nước mắt cũng chảy ra.

"Cậu muốn chết sao?" Giọng nói băng hàn lại khiến cậu thiếu niên đột nhiên nở nụ cười.

Cỏ xanh xào xạc trong cơn mưa phùn, trên ngọn cỏ còn đọng lại những giọt nước mưa óng ánh trong suốt. Mộc Yên quả thật đã cứu một cậu thiếu niên mười bảy tuổi, đoạn ký ức đó giống như những tấm ảnh cũ kỹ ố vàng, cô thật không ngờ đứa trẻ đó lại là Tạ Phong.

Nhưng như vậy thì phải làm thế nào đây?

"Nó thích cô." Giọng Tạ Thần êm dịu đến mức lạnh thấu xương, "Không, nó yêu cô."

Mộc Yên khiếp sợ.

"Nhiều năm qua nó liều mạng làm việc vì coi cô như động lực để chống đỡ, nó luôn rất cảm kích cô, coi cô như thứ quý giá nhất trong sinh mệnh mình, nhưng sao cô lại có thể đối xử tàn nhẫn với nó như vậy?"

"Tàn nhẫn sao?" Mộc Yên cười nhạo.

"Chẳng lẽ không đúng?" Tạ Thần lạnh lùng căm tức nhìn cô, "Lần lượt làm thằng bé bị đau lòng thấu tim gan, lần lượt tra tấn, ỷ vào việc nó thích cô mà cô có thể giẫm đạp lên lòng tự tôn của nó như vậy sao?"

"Anh ta thích tôi thì tôi nhất định phải thích anh ta sao?" Mộc Yên nhíu mày, "Tôi không hề yêu mến gì anh ta cả." Bây giờ không yêu, mãi mãi cũng sẽ không.

"À, sao cô có thể thích người khác chứ?" Ánh mắt Tạ Thần lạnh thấu xương, "Tôi đã quên Mộc Yên tiểu thư vốn không có tim."

Gió lạnh thồi qua lớp quần lụa mỏng, sống lưng Mộc Yên cứng đờ.

Tạ Thần tiếp tục tàn khốc châm chọc, "Tất cả mọi người đều nói Dung Lạc lạnh như băng, anh ta có thể vì người mình để ý mà dốc toàn lực ứng phó. Nhưng Mộc Yên tiểu thư thật đúng là máu lạnh vô tình." Tạ Thần nghiến răng nghiến lợi, "Cô có từng để ý đến cái gì chưa? Nhỏ như vậy đã dùng súng giết người như ngóe, sợ là sớm đã không còn cảm giác gì với mạng người rồi."

Trên sofa ở một góc trong phòng khách Nhà họ Tạ, Mộc Yên nhìn mưa ngoài cửa sổ, mưa bụi lất phất trên cửa thủy tinh trong suốt, gương mặt tinh xảo của cô ẩn giấu trong bóng tối.

...

" Sao cô có thể thích người khác chứ, Mộc Yên tiểu thư vốn không có tim."

" Cô có từng để ý đến cái gì chưa?"

" Nhỏ như vậy đã dùng súng giết người như ngóe, sợ là sớm đã không còn cảm giác gì với mạng người rồi."

" Mộc Yên tiểu thư thật đúng là máu lạnh vô tình."

...

Bác sĩ Tạ Thần luôn ôn hòa trong ấn tượng hôm nay lại có khí thế bức người, bên tai không ngừng vang vọng lời anh ta nói, không phải cô muốn để ý, nhưng vẫn phải để ý.

Bởi vì câu cuối cùng anh ta có nhắc tới Dung Lạc.

Sao Tạ thần có thể hạ thấp cô, máu lạnh, vô tình, sát nhân giết người như ngóe, tất cả những thứ này đều không là gì, cô đã nghe thấy nhiều rồi, vì vậy sớm đã không còn khổ sở, huống chi những gì anh ta nói cũng là sự thật.

"Cô có thử tìm hiểu Dung Lạc chưa? Cô có biết quá khứ của anh ta không? Cô cũng chỉ tham luyến sự ấm áp anh ta cho cô thôi, giết nhiều người như vậy mà còn có thể yêu sao?" Tạ Thần nhíu mày, diexn*dafn#leequysdo0n nếu có yêu thì sẽ không đối xử tàn nhẫn với Tạ Phong như thế. Lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, chất vấn, "Như vậy rốt cuộc cô có tư cách gì để ở với Dung Lạc?"

Lời nói của Tạ Thần giống như một cây ngân châm vừa nhỏ vừa dài đâm thật sâu vào lục phủ ngũ tạng của cô.

Lúc cô đang rơi vào trầm tư thì đột nhiên hồi thần vì bên cạnh có người ngồi xuống.

Đó là Tạ phu nhân Lưu Tiệp vừa nãy kêu cô chờ ở chỗ này, cô vừa muốn đứng dậy thì Lưu Tiệp lại bảo cô ngồi là được rồi. Liếc thấy bên cạnh Lưu Tiệp có một người phụ nữ ung dung ăn diện quý phái thì Mộc Yên nhíu chặt mày lại.

Dung Ly cười khẽ, "Tiểu Yên cũng ở chỗ này sao?"

Mộc Yên gật đầu.

Lưu Tiệp lại nghi hoặc, "Dung Ly, bà cũng quen cô nhóc này sao?"

Dung Ly còn chưa nói gì thì Lưu Tiệp liền thở dài, "Dung ly phu nhân, tôi xin lỗi vì không tiếp được, tôi muốn nói chuyện với vị tiểu thư này một chút."

"Đương nhiên có thể." Dung Ly mỉm cười.

Trong căn phòng khách rộng mở chỉ còn lại Lưu Tiệp và Mộc Yên.

"Tôi nghe A Thần nói Mộc tiểu thư từng cứu Tiểu Phong chúng tôi." Mộc Yên không ngờ Lưu Tiệp lại nói về chuyện này.

Cô gật đầu, nghe Lưu Tiệp tiếp tục nói hết.

Sóng mắt chuyển động, trong mắt Tạ phu nhân đầy ý lạnh, "Từ sau việc ngoài ý muốn lần trước thì có thể thấy được Tiểu Phong thật sự thích cô, sao cô có thể tổn thương nó như vậy?"

Mộc Yên bất đắc dĩ, Tạ Phong thích cô thì cô phải phụ trách sao?

"Nhìn ra được Mộc tiểu thư cũng không có chút tình cảm gì với Tiểu Phong, một khi đã như vậy thì cô cũng đừng đến gần nó thêm một bước nào nữa." Giọng nói đột nhiên nghiêm khắc, "Mộc tiểu thư, tôi không thể để cô tiếp tục khiên con tôi bị thương nữa, cô đã gây ra nhiều đau khổ cho nó rồi, bây giờ nó đã quên cô nên tôi hi vọng cô cách nó thật xa, đừng để nó nhớ lại cô nữa. Coi như cô tích chút công đức đi, đừng trêu chọc nó nữa."

Cô trêu chọc anh ta sao? Thật sự là buồn cười. Cô chỉ cứu một người thôi, sao từ một chuyện đơn giản lại biến thành ân oán phức tạp như vậy?

Mộc Yên bật cười, "Tôi nghĩ Tạ phu nhân nghĩ sai rồi, bà đã nói là tôi không thích anh ta thì sao lại có thể đi trêu chọc anh ta được? Thật cảm ơn anh ta đã từng giúp đỡ tôi, tôi nghĩ chúng tôi sẽ không gặp lại nữa đâu."

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Lưu Tiệp mỉm cười, nhưng vẻ mặt đằng sau sự thân thiết đó là gì thì ai mà biết được chứ. Nhưng cô cũng không hề muốn biết. Trong vòng xoáy thế gia ai cũng tính toán hết sức cẩn thận, tâm tư thật sự rất phức tạp.

Khi hai người nói chuyện xong mở cửa ra thì vừa đúng lúc gặp phải Dung Ly và Lâm Uyển đang ngồi trên ghế sofa bên ngoài.

"Tiểu Yên cũng đến làm spa sao?" Lâm Uyển tiến lên kéo cánh tay Mộc Yên, nhưng nghĩ lại cho tới bây giờ con nhỏ này luôn không nể mặt mà kháng cự tiếp xúc với mình nên cuối cùng cô không duỗi tay ra nữa.

Mộc Yên lắc đầu, đã nói rõ ràng mọi chuyện rồi thì cô cũng không muốn ngồi ở đây thêm phút giây nào nữa.

Vừa định đi thì lại vì lời nói của Lưu Tiệp nên không thể không ngừng bước, "Nếu Tiểu Uyển chưa mát xa thì liền đi cùng Mộc tiểu thư đi."

Còn chưa kịp từ chối thì cửa phòng khách đã đóng rồi nên Mộc Yên cũng không nói gì nữa.

Một lát sau thợ mát xa cầm tinh dầu thơm phức đến gõ cửa, Lâm Uyển đứng dậy vui vẻ đi mở cửa.

"Hai vị tiểu thư, xin chào, tôi đã chuẩn bị tinh dầu thích hợp với hai người rồi, hai người có thể đi tắm trước."

Trong một căn phòng khách nhưng lại có hai phòng tắm.

Lâm Uyển nhìn Mộc Yên cười khẽ, "Tiểu Yên, chị đi tắm trước."

Chờ Lâm Uyển đi vào một hồi lâu, hai vị xoa bóp thấy Mộc Yên vẫn ngồi trên sofa như trước thì nhẹ giọng hỏi, "Tiểu thư, cô không đi tắm thì không thể làm spa được."

"Đúng vậy, tiểu thư mau đi đi." Một thợ xoa bóp khác cũng phụ hoạ theo.

Mộc Yên nhíu mày, cầm lấy một chiếc khăn lông sạch sẽ bên cạnh tiến vào trong phòng tắm.

Thính lực của cô từ trước đến nay rất nhạy bén, trong phòng tắm bên cạnh vang lên tiếng "Rào rào" của vòi sen. Rốt cục cô cũng sắc bén nhận ra tiếng đóng cửa.

Cô không cởi áo, trong tay vẫn cầm chiếc khăn lông.

Mộc Yên thấy trong phòng khách không có một bóng người, biết hai vị thợ xoa bóp đã đi ra ngoài chuẩn bị đồ đạc rồi thì cô nhanh chân bước đến chỗ mất chai tinh dầu đã được điều phối sẵn bên cạnh, cầm lấy một lọ trong đó, mở nắp ra ngửi, mùi hương nồng đậm khiến cô nhanh chóng đậy nắp lại.

Tinh dầu này thật sự quá ngột ngạt, nồng độ dầu Ylang – Ylang* (dầu Ngọc Lan Tây) quá nhiều! Trong mắt Mộc yên lóe lên một tia lạnh thấu xương.

* Dầu Ylang – Ylang* (dầu Ngọc Lan Tây): có tác dụng tạo sự hưng phấn, ổn định tinh thần, giảm stress. Tốt cho cả da dầu và da khô, làm trắng da và chống nám, và thường được dùng trong spa. Tuy nhiên nếu xoa trực tiếp lên da thì sẽ khiến da bị tổn thương ngoài ra còn có tác dụng kích tình.

(Đọc chú thích thì chắc mọi người đã biết âm mưu là gì rồi phải hem. =_=)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.