“ Không lắm trò ” Mạc Tầm Âm phụng phịu má, khẽ khàng phản bác Tiên Tửu.
“ Sao đấy? ” Tiên Tửu nghi hoặc hỏi.
Mạc Tầm Âm đã rưng rưng nước mắt, ức chế không được kêu gào của từng lớp cảm xúc, không phải cậu không khó chịu, chỉ là đè nén, đè nén đến lúc cuối cùng cũng chịu không nổi, uất ức đến muộn mà dâng, khi khóc một trận tức tưởi rồi sau đó lại trở về với bình thường.
Và lúc này cũng vậy, dù cho Tiên Tửu chỉ đùa bỡn túm Mạc Tầm Âm một chốc, nhưng cảm xúc tựa như bị kìm hãm bởi một mặt kính, khi viên sỏi cọc cạch đánh vào trung điểm, Mạc Tầm Âm kia chỉ đôi mắt ướt át nhìn một điểm vô định, cuối cùng chỉ yên lặng mà khóc.
Thiếu niên bề ngoài ngoan cực, mắt to môi phùng, cái chóp mũi cao cao bị nghẹn đến ửng đỏ, khi khóc cũng yên lặng chẳng hề chọc người phiền chán. Hàng mi khi rũ xuống che đi đôi mắt, khi nhắm lại, lung lay hạt châu tựa như sương mai trượt dài ở gò má, đáng thương lại đáng yêu xinh đẹp.
Tiên Tửu lúng túng thả ra Mạc Tầm Âm.
“ Sao lại khóc, cũng chưa đánh mắng cậu ” Lão phụ tử Tiên Tử tay chân luống cuống vươn tay bưng khuôn mặt Mạc Tầm Âm, nhìn thiếu niên ấm ức khóc lã chã, hắn nghiêm túc lau sạch nước mắt giúp cậu, phải đến một hồi lâu sau Mạc Tầm Âm mới thôi khóc.
Tiên Tửu xem khóc đến thở không thành hơi Mạc Tầm Âm, mi ướt nhẹt như cọng cỏ ngã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-quan-nhap-hoai-luan-ham/3747723/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.