“ Không lắm trò ” Mạc Tầm Âm phụng phịu má, khẽ khàng phản bác Tiên Tửu.
“ Sao đấy? ” Tiên Tửu nghi hoặc hỏi.
Mạc Tầm Âm đã rưng rưng nước mắt, ức chế không được kêu gào của từng lớp cảm xúc, không phải cậu không khó chịu, chỉ là đè nén, đè nén đến lúc cuối cùng cũng chịu không nổi, uất ức đến muộn mà dâng, khi khóc một trận tức tưởi rồi sau đó lại trở về với bình thường.
Và lúc này cũng vậy, dù cho Tiên Tửu chỉ đùa bỡn túm Mạc Tầm Âm một chốc, nhưng cảm xúc tựa như bị kìm hãm bởi một mặt kính, khi viên sỏi cọc cạch đánh vào trung điểm, Mạc Tầm Âm kia chỉ đôi mắt ướt át nhìn một điểm vô định, cuối cùng chỉ yên lặng mà khóc.
Thiếu niên bề ngoài ngoan cực, mắt to môi phùng, cái chóp mũi cao cao bị nghẹn đến ửng đỏ, khi khóc cũng yên lặng chẳng hề chọc người phiền chán. Hàng mi khi rũ xuống che đi đôi mắt, khi nhắm lại, lung lay hạt châu tựa như sương mai trượt dài ở gò má, đáng thương lại đáng yêu xinh đẹp.
Tiên Tửu lúng túng thả ra Mạc Tầm Âm.
“ Sao lại khóc, cũng chưa đánh mắng cậu ” Lão phụ tử Tiên Tử tay chân luống cuống vươn tay bưng khuôn mặt Mạc Tầm Âm, nhìn thiếu niên ấm ức khóc lã chã, hắn nghiêm túc lau sạch nước mắt giúp cậu, phải đến một hồi lâu sau Mạc Tầm Âm mới thôi khóc.
Tiên Tửu xem khóc đến thở không thành hơi Mạc Tầm Âm, mi ướt nhẹt như cọng cỏ ngã rạp dưới đất bùn.
“ Mệt chưa ”
“ Mệt rồi ” Mạc Tầm Âm rầu rĩ đáp, cậu nâng nâng bọc ni lông trong tay, nặng trĩu trĩu, sau đó tiếp tục nói “ Đói nữa ”
“ Chờ một lát đi, mang đất cát và chậu về nữa là xong, riết rồi tôi không biết nên làm sao với cậu ” Miệng là lời oán trách, nhưng ngữ khí tràn đầy bất đắc dĩ, hắn không ghét sự hoạt bát nháo này của Mạc Tầm Âm, nếu phá vỡ thiên tính ấy đi, lại sợ sau này cậu chịu ức hiếp mà không có dũng khí đứng lên.
“ Nếu không tôi đưa cậu đi khám bác sĩ tâm lý? ” Tiên Tửu đùa cợt nói.
Mạc Tầm Âm tà tà liếc hắn “ Đại ka, em là không kiến thức, chứ không phải bệnh nhân tâm thần ”
Tiên Tửu cười khẩy “ Haha, cậu còn tự mình hiểu biết quá nhỉ ”
“ Ừm ừmm, tất nhiên! ”
Tiên Tửu ghét chết cái dáng vẻ vểnh đuôi cao ngạo này của Mạc Tầm Âm, khiêu thoát lại không sợ chết, tùy tiện đến thế là cùng, hắn vỗ vỗ đỉnh đầu thiếu niên, vừa lúc chủ quán đã đi ra, rinh chậu và đất cát để trong cốp xe, Mạc Tầm Âm vui vẻ lại rồi, cậu vẫy vẫy tay chào tạm biệt chủ quán.
Sau đó bị Tiên Tửu vô tình kéo về xe.
Một đường dài yên bình trải qua, cuối cùng cũng đã đến nhà của Tiên Tửu, một căn hộ sang trọng, Mạc Tầm Âm ôm một đống đồ, Tiên Tửu cũng không ngoại lệ, ấy vậy mà vật nặng trong tay chẳng kìm hãm được thiếu niên. Mạc Tầm Âm đầu cứ lay lắc, ngó tới ngó lui xung quanh, thật giống chỉ chim chích chòe tò mò về lãnh thổ mới.
Tiên Tửu bị cậu nhảy nhót làm cho đau đầu không thôi, đây còn may là giờ hành chính, thang máy không ai ở, nên ít nhất không mất mặt.
‘ Có người thì tôi ngoan hơn nhiều đấy ’ Mạc Tầm Âm soát thấy vẻ phiền muộn của Tiên Tửu, bỉu môi thầm cười trộm, sống khiêu thoát đôi khi còn thoải mái hơn với cái xã hội chứa đựng những quy tắc này.
Mạc Tầm Âm là một trương giấy trắng, thuần thuần khiết khiết, là thứ đồ vật người người muốn có được để thỏa mãn tính thú khác người, nhưng cậu cũng không để bản thân chịu thua thiệt, huống gì, cậu còn có chỗ dựa khá là vững chắc.
Tiên Tửu giống như đang gọi điện thoại cho ai đó, âm thanh không nghe rõ được, Mạc Tầm Âm không sợ chết mà dán tai đến nghe nghe, Tiên Tửu khựng lại “ ..... ”
“ Tân - Ngọc! ” Hắn nghiến răng gọi húy danh của Mạc Tầm Âm, đối với đôi mắt luôn nhìn thẳng hắn, nghi hoặc nghiên khẽ đầu nhỏ, sau đó ngoan hiền cười một cái, Tiên Tửu che đậy điện thoại, để người ở đầu dây bên kia không nghe được bọn họ nói cái gì.
Tiên Tửu đẩy đầu cậu ra “ Lịch sự tối thiểu, không được trộm nghe điện thoại kiểu như vậy, rõ chưa? ”
“ Chưa nha ” Mạc Tầm Âm cực kỳ thiếu đánh trả treo.
“ ..... ” Nghịch tử!
Tiên Tửu tức giận đá cho Mạc Tầm Âm một đá, vừa lúc thang mấy đã đến tầng 7 rồi, hắn nhéo tai thiếu niên, bước chân ra khỏi thang máy, âm thanh chìa khóa tra vào trong ổ, Tiên Tửu nghe tiếp điện thoại đang dở, không quay lại dặn dò Mạc Tầm Âm “ Đi vào, nhớ đóng cửa lại, bỏ giày lên kệ như tôi, sau đó đặt thức ăn lên trên bàn, chính mình sang ghế ngồi chơi, một lát tôi xuống ngay ”
“ Dạ ” Mạc Tầm Âm đáp ứng.
Cậu nhìn Tiên Tửu bước nhanh, trước đem đồ trên tay thả hết trên bàn ở phòng bếp, bận rộn đi vào phòng, hình như là phòng làm việc. Đảo mắt xem xét kiến trúc của căn nhà, bao gồm phòng bếp.
Cẩn thận đem bao bọc để ở trên bàn, Mạc Tầm Âm ra khỏi bếp, ngồi xuống ghế sopha, không bao lâu cũng bởi sự yên tĩnh mà sinh mệt mỏi, cậu ngã rũ xuống ghế dài, âm thanh the thé thoi đưa, hương thơm gỗ quý xoa dịu linh hồn nan kham.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]