Mạc Tầm Âm sức sống lại lên, ba chớp ba nhoáng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, khu siêu thị tấp nập người nhộn nhịp qua lại, Mạc Tầm Âm chợt nhận ra rằng, nơi này là thành phố cũ trước kia của cậu, Mạc Tầm Âm ngớ người, cậu lúc này hỏi “ Từ từ đại ka, nơi tôi xuống núi là khu vực rừng, sao lại đến thành phố? Không thể gần đến như vậy được ”
“ Cậu còn hỏi sao? ” Tiên Tửu mỉm cười, bắt đầu nhặt những viên sạn mà Mạc Tầm Âm dò ra được “ Cậu vốn dĩ không nên ở đây, là thằng nhóc tông cậu đưa đến y tế gần khu sườn núi đó, bán mạng mà chạy đến trạm để giúp cậu cầm máu, bên tôi có người bị đày đến đó công tác, vậy nên mau lẹ đưa cậu lên bệnh viện thành phố, phải sử lý thân phận công dân rồi tiếp đó mới để cậu liệu tính. Vốn không cần rắc rối thế, ai bảo gương mặt cậu..... ”
Tiên Tửu nói nửa, Mạc Tầm Âm chen vào “ Vậy nói đi nói lại, đều tại gương mặt này? ”
“ Có thể nói là thế ” Hắn hững hờ đáp.
Mạc Tầm Âm đưa tay sờ lên gương mặt, nói đi nói lại, đều tại nó có đúng hay không, cậu thật không thể hiểu nổi, nếu đã trùng sinh, nếu đã sống lại, vậy thì không thể cho cậu một đời vô ưu vô lo sao, vẫn là do, duyên nợ còn đó.
“ ..... ” Mạc Tầm Âm hít vào một hơi thật sâu, cậu nhún vai “ Đua xe làm cái chó gì đi xa như thế,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-quan-nhap-hoai-luan-ham/3747722/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.