Hắn tay chống lên trán, bất đắc dĩ biện bạch “ Tôi không phải người tông cậu nhập viện ”
“ .....azzzz ” Mạc Tầm Âm nghe vậy liền thở dài, không có đi xin lỗi vì trách oan Tiên Tửu, mà xa xăm nhìn ngoài cửa “ Đã bị tông rồi còn không được chịu trách nhiệm, nhân loại thật máu lạnh làm sao ”
Sau đó chỉa mũi nhọn vào người đang ngồi trước mặt “ Biết vậy thà rằng không xuống núi, người thành phố khác nào cô hồn sống đi đòi mạng cỏ, vừa xuống núi đã suýt mất mạng, đồ khốn! ”
Tiên Tửu “ ...... ”
Mạc Tầm Âm mắng loạn xạ, đáng tiếc người tông cậu không có ở nơi này, thành ra Mạc Tầm Âm rất có địch ý nhìn Tiên Tửu mà mắng, chẳng khác nào xem Tiên Tửu là người kém chút lấy đi mạng cỏ của bản thân.
“ Chú sao đấy? ”
“ Cậu nói xem nào? ” Hắn đáp.
Cậu trộm nhìn sắc mặt khó coi cùng ẩn nhẫn ấy của Tiên Tửu, Mạc Tầm Âm nghĩ trong giây lát, khẽ xoa xoa cằm, giống như bản thân vừa xuống núi, nơi quê nhà hẻo lánh như vậy, không có khả năng được cứu bởi kẻ khác, vậy cho nên.....
Kẻ gây tai nạn cũng tính là còn chút lương tâm khi đã đem thân xác cậu đưa vào viện.
“ Thôi được rồi, người thành phố đó cũng xem như đã có chút lương tâm ha, nhưng không đáng kể ” Cậu khẽ khàn nói, trong giọng là sự ưu sầu không thể giấu, tiếp sau đó. Mạc Tầm Âm ánh mắt đáng thương như mèo con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-quan-nhap-hoai-luan-ham/3747707/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.