Tâm trạng Trình Lương tồi tệ đến cực điểm.
Không phải hoàn toàn bởi vì chuyện sơ suất y tế, ngoài mặt đối với loại chuyện này càng lạnh nhạt, bên trong càng tức giận.
Anh tức giận vì thái độ của chủ nhiệm Lâm — vị bác sĩ bảo thủ cả đời làm bác sĩ phẫu thuật gặp phải chuyện này phản ứng đầu tiên lại chỉ bảo vệ bàn tay của mình.
Hơn nữa cũng bởi vì anh đã chọc tức người nhà bệnh nhân mà gọi anh xuống văn phòng mắng mỏ anh một tiếng đồng hồ, rõ ràng chính ông ấy còn có vết hằn đỏ trên cổ, rõ ràng vợ con ông khi biết chuyện vô cùng liều mạng gọi điện thoại cho ông.
Chủ nhiệm Lâm không quan tâm đến chuyện sơ suất y tế, ông chỉ quan tâm đến phương án chữa bệnh cho bệnh nhân, ông chỉ quan tâm đến việc học sinh mà mình dạy có tiến bộ hay không.
Trình Lương cho rằng cả đời mình cũng không thể đạt đến giới hạn như vậy, kết quả là điều đầu tiên chủ nhiệm Lâm làm sau khi bị người ta dùng dao bắt làm con tin lại là dạy bảo anh, dạy anh trong tình huống này một bác sĩ không được can thiệp, ngộ nhỡ kích thích người nhà bệnh nhân, họ còn có dao.
Anh nói, không đáng.
Cảm xúc nặng nề như vậy khiến anh tức giận.
Tức giận thay cho chủ nhiệm Lâm.
"Tại sao lại là em?" Anh hỏi chủ nhiệm Lâm với vẻ nghiêm túc hiếm có, "Thầy có rất nhiều học sinh, nhiều người còn có trình độ tốt hơn em, tại sao lại chỉ có em cơ chứ?"
Anh đã được chủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-ha/1086419/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.