Dì Lưu bị bệnh nặng, đã sử dụng nội lực mà bà đã tích lũy trong suốt cuộc đời để có cơ hội cho gia đình bà nói chuyện với chủ nhiệm Lâm một cách bình tĩnh và chi tiết, ít nhất thì bề ngoài có vẻ như gia đình bà không còn gì để nói. Khu phòng một lần nữa trở nên yên tĩnh, thái độ của người nhà dì Lưu và dì Lưu khác nhau, họ cúi đầu nghịch điện thoại, không biết đang làm gì. Dì Lưu đã thắng trận, dựa nửa người vào thành giường, khuôn mặt ốm như cháy xém đen bình tĩnh không hề có chút vui mừng hay lo lắng. Bà ấy chỉ muốn sống, tận dụng mọi cơ hội và nỗ lực hết mình. Ngay cả khi những người thân yêu và gần gũi nhất của bà ấy cảm thấy rằng cái giá phải trả để cứu lấy mạng sống của bà là quá lớn, không đáng để khiến người sống phải dốc hết tất cả. Bà ấy cũng không để họ dốc hết tất cả, bà ấy chỉ lấy phần của mình, phần mà bà đáng lẽ phải nhận với tư cách là nữ chủ nhân của một gia đình, là mẹ của các con, là vợ của một người đàn ông. Bà nhớ đến người mẹ đã mất nhiều năm trước của mình, sau khi kết hôn, bà thường đến nhà mẹ để ngồi một lúc, bà ngại ngùng không nói câu nào, khi bà rời đi mẹ bà sẽ luôn đưa một ít tiền trong túi cho bà. Bây giờ, không còn ai yêu thương bà nhiều như vậy nữa. *** Chuyện thứ hai xảy ra gần tối ở tầng 18 khoa nội trú ngày hôm đó, Thịnh Hạ cùng y tá chào hỏi sau đó đến nhà ăn ăn tối, khi trở lại đi qua phòng khám bác sĩ, phát hiện bên trong đứng đầy người. Hai bác sĩ duy nhất là chủ nhiệm Lâm và Trình Lương, đối diện với hàng chục người lạ mặt hung hãn, kéo một băng biểu ngữ chữ đen nền trắng, trên đầu có buộc một dải băng trắng. Có cả phóng viên đứng ở cửa. Sự cố y tế. Thịnh Hạ nhìn thấy cảnh sát và bảo vệ bệnh viện đang làm nhiệm vụ ở tầng dưới đã vào trong, nhưng dù làm thế nào cũng không thể can ngăn chen lấn xô đẩy, dẫn đầu là hai người đàn ông khoảng bốn mươi đến năm mươi tuổi trông không hề tầm thường, kêu gào bác sĩ lòng dạ ác độc giết người. "Chiều hôm trước chủ nhiệm Lâm làm phẫu thuật Whipple* (1),bệnh nhân chảy máu sau phẫu thuật." Y tá phía sau khẽ bàn luận: "Chủ nhiệm Lâm nói với gia đình cần phải phẫu thuật ngay, kết quả gia đình họ từ chối, nói bệnh viện lừa bịp tiền, chính mình phẫu thuật làm sai chảy máu phải mổ lại mà còn thu tiền nữa, sống chết không ký tên phẫu thuật." *phẫu thuật cắt khối lá tụy "Kết quả là ở ICU hai ngày, người cũng không còn nữa." Y tá hạ giọng, "Rõ ràng đã tìm được điểm chảy máu, phẫu thuật là có thể cứu được, giờ không những không ký còn lôi kéo không cho chủ nhiệm làm phẫu thuật, rõ ràng muốn kéo người sống chết cùng mà." "Bây giờ còn tới làm ầm ĩ, tìm phóng viên đến, kéo biểu ngữ ở cổng, đòi bệnh viện phải bồi thường nữa chứ." "Phải làm sao bây giờ?" Y tá thực tập sinh mới đến lần đầu tiên gặp phải loại chuyện này, liên quan đến tin tức xã hội nên có chút hoảng sợ, "Không phải còn muốn gọi cảnh sát sao? Phía dưới chúng ta chỉ có hai cảnh sát trực ban." "Chắc không sao đâu, hai đứa con trai có thể khống chế được." Y tá trưởng đã quen nhìn, rất bình tĩnh, "Đừng ở đây hết chứ, làm gì đi." Cảnh tượng dường như đã được kiểm soát, hai người lăn lóc trên mặt đất bị cảnh sát đè không thể nhúc nhích, những người khác đi theo gây rối cũng không động đậy, Thịnh Hạ nhìn thấy chủ nhiệm Lâm và Trình Lương đứng cùng nhau, nét mặt Trình Lương nhàn nhạt, lạnh lùng xa cách. Biến cố trong nháy mắt xảy ra. Trong đám đông đột nhiên lao ra một thanh niên trạc ngoài hai mươi tuổi, đạp nhân viên bảo vệ đang đứng trước mặt bác sĩ, vươn tay kéo tóc chủ nhiệm Lâm. Đáng thương là chủ nhiệm Lâm đã hơn năm mươi tuổi, ông bị kéo suýt ngã xuống đất, may mà động tác Trình Lương đứng bên cạnh rất nhanh, một tay kéo chủ nhiệm Lâm, tay kia vươn người định đẩy tay nam thanh niên kia. "Anh đừng qua đây!" Tay không của nam thanh niên không biết từ khi nào đã rút dao cắt giấy ra vung thẳng vào Trình Lương. Trình Lương vẫn đang dùng một tay kéo chủ nhiệm Lâm, nửa người anh không hề phòng bị trước người thanh niên, coi như thần kinh anh đã phát triển nhanh, chỉ kịp né tránh dao cắt giấy, nhưng chủ nhiệm Lâm thì không thể kéo được lại. "Các người cũng đừng lại gần!" Nam thanh niên trở nên cực kỳ kích động sau khi thực hiện thành công một chiêu, vừa ghìm cổ chủ nhiệm Lâm về phía sau, vừa cầm dao cắt giấy chĩa vào đám nhân viên bảo vệ đang muốn lao tới, vung tay bừa bãi, "Qua đây tôi sẽ đâm chết ông ta!" Một phút trước, có tiếng la hét từ đám đông đang xem trò vui, y tá trưởng hiểu rõ liền bảo mọi người lùi lại với khuôn mặt trắng bệch, trong tiếng ồn ào chỉ có Trình Lương hỏi cậu thanh niên, "Cậu muốn làm gì?" Người thanh niên cầm con dao thở hổn hển. "Chỉ là những rắc rối bình thường, khi cục diện ổn định, cậu có thể ngồi xuống và nói chuyện với đồng nghiệp của chúng tôi trong bộ phận y tế." Áo blouse trắng của Trình Lương bị cắt một đường dài để tránh dao rọc giấy vừa rồi. Áo sơ mi màu lục bên trong lộ ra, "Nhưng nếu bây giờ làm ầm ĩ như thế này, sẽ không phải là chuyện bình thường nữa." Người thanh niên nhìn anh chằm chằm, vẫn không lên tiếng. "Chủ nhiệm Lâm đã lớn tuổi, lại bị huyết áp cao, cậu cứ kéo ông ấy như thế này ngộ nhỡ có gì bất trắc, cả đời sau này của cậu sẽ bị hủy hoại." Giọng điệu Trình Lương không lớn, cũng không dữ tợn, nhưng khiến người ta lạnh sống lưng, "Có yêu cầu gì thì hãy nói, đừng làm cho mọi chuyện càng ngày càng lớn." "Tiểu Sâm, thả người ra." Người đàn ông trung niên bị ghim trên mặt đất bắt đầu thuyết phục, "Chúng ta muốn nói chuyện bồi thường, cậu định làm gì vậy?" Người thanh niên thờ ơ trước lời nói của Trình Lương, phản ứng rất mạnh với hai chữ của người đàn ông trung niên, "Bồi thường? Ông nội mất mạng, bọn họ lấy cái gì bồi thường?" "Tôi muốn tên bác sĩ đã giết người này quỳ trước linh cữu ông nội và mặc tang phục!" Người thanh niên hung hãn ghì chặt cổ chủ nhiệm Lâm. Sắc mặt chủ nhiệm Lâm nhanh chóng đỏ lên, sợ rằng giãy dụa càng kích thích hắn, chỉ có thể tiến lên để cho hắn lôi kéo, nhưng một bàn tay rất không tự nhiên dùng lực, sợ xô đẩy sẽ làm tay bị thương. Đó là bàn tay của bác sĩ phẫu thuật phải cứu người. "Lúc ông cậu phẫu thuật cậu không ở đó phải không?" Trình Lương lên tiếng một lần nữa. Đề tài này cuối cùng cũng hấp dẫn thanh niên, hắn hung ác nói: "Nếu không phải tôi ở bên ngoài, tôi đã không để cho đám lang băm các người đụng vào ông nội tôi!" Ánh mắt của cậu thanh niên vô thức dõi theo chuyển động của Trình Lương. "Chảy máu sau phẫu thuật của ông cậu là một trong những vấn đề có thể xảy ra và nó thực sự rất dễ giải quyết." Trình Lương vừa nói vừa tiếp tục di chuyển, chiếc áo blouse trắng bị rách của anh lắc lư. Người thanh niên kéo chủ nhiệm Lâm đi theo một bước để nghe Trình Lương nói rõ hơn. Không xa phía sau anh là một cảnh sát đang chờ cơ hội tiến đến trong khi ép người đàn ông trung niên. "Chỉ cần tìm ra điểm chảy máu." Trình Lương tiếp tục chậm rãi nói, "Làm một cuộc tiểu phẫu là có thể giải quyết..." Những lời sau đó chìm trong tiếng la hét chói tai. Người cảnh sát ẩn nấp chớp thời cơ đã nhanh chóng đứng dậy, đạp ngã chiếc dao cắt giấy nam thanh niên đang cầm trên tay, thúc cùi chỏ vào người nam thanh niên. Thanh niên bị đau, trong vô thức buông tay. Chủ nhiệm Lâm vừa giơ cao tay vừa run rẩy tiến lên vài bước đã được Trình Lương đỡ lấy. Một trò hề đã kết thúc. Thanh niên bị cảnh sát chế phục vẫn nhìn chằm chằm Trình Lương, kiên trì hỏi: "Tại sao không phẫu thuật? Đều biết là đang chảy máu, tại sao không cầm máu?" Mọi người đều cho rằng Trình Lương sẽ không trả lời câu hỏi này, anh đề cập đến việc phẫu thuật hoàn toàn là để thu hút sự chú ý của người thanh niên để cứu chủ nhiệm Lâm, sự chán ghét của anh đối với những người này hoàn toàn không che đậy, thậm chí không nhìn họ quá một lần. Tuy nhiên, Trình Lương đã ngồi xổm xuống giữa tiếng ồn ào đối mắt với người thanh niên. "Bệnh viện cần chữ ký của bệnh nhân hoặc người nhà bệnh nhân để tiến hành phẫu thuật." Anh nói, "Gia đình của cậu, những người chỉ cần bồi thường, thậm chí còn không muốn ký." Chủ nhiệm Lâm vừa được cứu ra, bận kiểm tra tay có bị thương không, nhất thời không kiềm chế Trình Lương lại, hiện tại sau đầu tê dại, chỉ cảm thấy có gì đó không ổn. "Gia đình cậu để ông cậu nằm trong ICU, ngăn chúng tôi phẫu thuật, ngăn chúng tôi điều trị." "Điểm chảy máu của ông cậu chỉ lớn như vậy." Trình Lương đưa tay, ngón cái và ngón trỏ so nửa cm, "Chảy máu hai ngày, cuối cùng mất máu mà chết." Hai tay đặt sau lưng, đôi môi người thanh niên run run: "Anh nói dối!" Trình Lương nhếch khóe miệng: "Bọn họ vừa rồi nói cho cậu là tới đây nói chuyện bồi thường." Anh nói xong cũng không lên tiếng nữa, duy trì vẻ mặt mỉm cười, nhìn thiếu niên sắc mặt từ đỏ thành trắng, đáy mắt âm trầm sau điên cuồng cùng kinh ngạc. Người thanh niên thậm chí không dám nhìn trưởng lão gây chuyện của mình đang nằm trên mặt đất, thậm chí anh ta còn không dám hỏi. "Đừng kích thích hắn." Người cảnh sát đang giữ cậu thanh niên cau mày, không muốn làm lớn chuyện lần nữa. Trình Lương cúi đầu cười cười, ưỡn lưng đứng thẳng lên. "Chết tiệt, hôm nay sư huynh liều mạng đến điên rồi." Bởi vì bữa tối muộn đến văn phòng chỉ có thể ở bên ngoài, vị bác sĩ trẻ tuổi lẩm bẩm một câu. "Thật sảng khoái." Một bác sĩ trẻ khác cảm thán một câu. Thịnh Hạ quay đầu, vị bác sĩ trẻ tuổi cảm thán kia Thịnh Hạ biết, Trình Lương thích gọi cậu ấy để giải đáp vấn đề, tên là Tiểu Chu. Bồi dưỡng cả bác sĩ học bá. Hỏi cái gì cũng đáp được, chưa từng bị mắc kẹt. "Cho nên anh ấy đưa chúng ta đi nâng sắt* cũng là nguyên nhân cả." Tiểu Chu ngậm ly trà sữa có đường trong tay, nâng gọng kính lên. *tập gym đó ạ =)))) *** Bởi vì những gì đã xảy ra vào buổi tối, quá trình nói chuyện trước phẫu thuật của Thịnh Hạ trở nên rất tỉ mỉ. Để tránh rắc rối với những ý kiến khác nhau của bệnh nhân và người nhà bệnh nhân, cuộc trao đổi trước khi phẫu thuật của Thịnh Hạ và Đường Thái Tây thực sự là riêng biệt một đối một, trước tiên Trình Lương và Đường Thái Tây trò chuyện về quá trình phẫu thuật, xong mới đến lượt Thịnh Hạ ký tên. Đường Thái Tây đáng thương trước sỏi túi mật không hiểu gì cả, đi vào mười phút đồng hồ nghe đến sắc mặt trắng bệch sợ hãi, đưa tay kéo Thịnh Hạ: "Hay là, chúng ta để bố mẹ cậu qua đây, tớ sợ." "....Tớ phẫu thuật thì cậu sợ cái gì?" Mặt Thịnh Hạ biến thành ngốc. "Dù sao cũng là phẫu thuật, nhỡ may xảy ra chuyện gì trong lúc phẫu thuật thì phải làm sao? Tớ xem tình huống nguy hiểm liệt kê hết nửa tờ A4 này." Đường Thái Tây lo lắng đến mức đau bụng. "Chỉ là nhỡ may thôi." Thịnh Hạ vỗ vai Đường Thái Tây, "Không sao, cho dù là sự thật thì không phải cậu ở bên ngoài sao? Nếu có chuyện gì, cậu ở đó tớ cũng yên tâm." Đường Thái Tây mắt đỏ hoe dễ dàng bị kích thích. Thịnh Hạ nói lời này là rất chân thành, thậm chí nhìn thấy hai người nhà, để cho cô cảm thấy, trên thực tế đôi khi người nhà không nhất thiết phải đáng tin cậy.... Dù bố mẹ cô chắc chắn không phải là người vô tâm như vậy. "Tớ vào đây." Thịnh Hạ mặc áo bệnh nhân, chuẩn bị vào ký tên. "Đợi đã." Đường Thái Tây vẫn kéo cô, "Khi vào thì đừng sợ, tớ nghĩ rằng bác sĩ Trình...." "Có chút nguy hiểm." Đường Thái Tây nuốt nước bọt, "Khuôn mặt với giọng điệu lạnh lùng cộng với nội dung cẩu huyết..." Cô ấy rút lại những lời trước đây mà cô cảm thấy đây là bác sĩ biến thái, nhấn mạnh với Thịnh Hạ hết lần này đến lần khác, "Cậu đừng sợ!" Có vẻ như cô ấy bị dọa đến mức sắp tè ra quần. Thịnh Hạ: "....Được rồi." *** Văn phòng chỉ có một mình Trình Lương, trò hề buổi tối đã đập phá đồ đạc hiện đều đã được thu dọn, trông hơi trống trải. Trình Lương thấy Thịnh Hạ đi vào, gật đầu, chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh: "Ngồi đi." Lạnh như băng, không có một chút cảm xúc. [vui lòng không re-up đi nơi khác!] [đăng duy nhất tại wattpad & wordpress Nhà nhỏ của Duu]
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]