Cô dừng cọ chốc lát, ngẩng đầu lên.
Sau khi thoát khỏi cảm xúc kỳ lạ vừa rồi, cô gật đầu nói: “Ừm, lớp 11 em chuyển trường đến trường trung học trực thuộc.”
Giang Tố: “Hồi đó anh cũng học trường trung học trực thuộc.”
Em biết.
Anh nói: “Em với anh cùng niên khóa nhỉ? Lớp 11-6 sao?”
Cô nghĩ ngợi giây lát: “Sau đó chuyển đến lớp 11-2.”
“Khóa 13, lớp 11-2.” Dường như anh đang nhớ lại, hồi lâu sau mới nheo mắt cười nói: “Vậy hình như chúng ta học chung một tầng đó.”
Không chỉ là thế.
Chung tầng, cách một dãy hành lang rộng, em luôn nằm nhoài người bên bệ cửa sổ nhìn ra xa xa, mong đợi một lúc nào đó tay anh sẽ lộ ra.
Anh nói: “Có duyên thật.”
Thật ra là không có duyên.
Thật ra là cách rất xa.
Chỉ là em của khi ấy vẫn luôn cố gắng chạy về phía anh.
Cô không biết nên hình dung tình cảm phức tạp với anh vào giờ phút này thế nào, chỉ biết bây giờ không phải là thời điểm tốt nhất để nói về quá khứ đã qua. Nỗi đau mơ hồ và lòng tự trọng thời thiếu nữ tạm thời không cho phép cô mở miệng vào thời khắc này.
Cô nói: “Lên lớp 12 em chuyển sang lớp nghệ thuật.”
Có lẽ thời gian cấp ba là một hồi ức rất xa xôi đối với anh, anh cố gắng hồi tưởng một hồi, sau đó mới hỏi: “Hình như có chuyện này thật nhỉ, lớp nghệ thuật ở tòa nào?”
“Đối diện, tòa Học Trí.”
Anh cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-ha-loc-linh/2839110/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.