Sau một canh giờ vào cung diện thánh, Ngụy Trưng được hạ nhân nâng đỡ, khó nhọc bước ra khỏi cửa cung.
Đứng trước bậc thềm, dù đi lại vẫn còn đau đớn, nhưng Ngụy Trưng vẫn ngẩng đầu nhìn mây bay phía chân trời, thoải mái thở phào một hơi.
Mệnh treo sợi chỉ, chung quy là hữu kinh vô hiểm.
Nếu thật sự có thể giúp Lý Kiến Thành rửa sạch oan khuất, dù mình có mang tội cũng không uổng phí.
Đứng nguyên chỗ cũ không biết bao lâu, cuối cùng y mới thu ánh mắt lại, tập tễnh bước xuống bậc thềm.
*****
Ba ngày sau, Lý Uyên bãi giá về Trường An, thả Lý Kiến Thành về Đông cung, đối với chuyện mưu nghịch lại không hề nhắc đến một chữ. Lý Thế Dân tuy khó hiểu, nhưng thầm biết từ sau lời ám chỉ của Lý Uyên ngày ấy, mình đã không còn là người ngoài cuộc, đối với việc này cũng tuyệt đối không thể tỏ ra nóng lòng.
Cho nên hắn cố gắng kiềm chế, làm như không hề mong đợi. Mãi đến nửa tháng sau, Lý Uyên mới ra một đạo chiếu chỉ triệu hắn vào cung Thái Cực.
Khi Lý Thế Dân bước vào thiên điện, liếc mắt một cái đã thấy Lý Uyên ngồi sau ngự án. Nhưng nằm ngoài dự kiến của hắn, bên dưới có một người đang ngồi đường hoàng, chính là Lý Kiến Thành.
Không biết có phải ảo giác hay không mà hắn thấy nửa tháng cấm túc khiến vẻ mặt anh thêm phần yếu đuối. Tuy mặc chính trang hoa phục, nhưng màu sắc tươi sáng của quần áo trái lại khiến sắc mặt anh càng thêm nhợt nhạt.
Mơ hồ cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-duong/1571056/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.