Lý Kiến Thành nhìn ván cờ trên bàn, tự tay hạ xuống một quân trắng.
Đúng lúc này, cửa bị đẩy mạnh từ bên ngoài, Lý Uyên hùng hổ sải bước tiến vào, Lý Thế Dân và Lý Nguyên Cát theo sát phía sau.
Thấy tình cảnh này, Lý Kiến Thành mơ hồ cảm thấy có chuyện, nhưng cũng vội vàng đứng dậy, chắp tay thi lễ.
Nhưng Lý Uyên chỉ liếc qua ván cờ trên bàn, không đợi anh mở miệng thỉnh an đã nói: “Thái tử thật thảnh thơi, hẳn là đang nghĩ thế cục đều đã nắm trong tay?”
Lý Kiến Thành ngẩng đầu hỏi: “Không biết phụ hoàng có ý gì?”
“Khánh Châu Đô đốc Dương Văn Can khởi binh tạo phản, mấy vạn nhân mã đang hướng về Trường An,” Lý Uyên cố nén cơn giận, gằn từng chữ, “Thái tử, giờ ngươi còn gì để nói?”
Lý Kiến Thành nghe vậy trong lòng căng thẳng, vô thức đưa mắt nhìn sang Lý Thế Dân đứng sau lưng Lý Uyên. Lý Thế Dân cũng nhìn anh, nhưng khi bốn mắt đối diện, lại lần đầu tiên gây ra cho Lý Kiến Thành cảm giác “thâm sâu khó lường”.
Lặng yên giây lát, Lý Kiến Thành thu ánh mắt về, quỳ xuống trước mặt Lý Uyên, nhưng vẫn không nói một lời.
Anh biết trước kia trong lòng cha vẫn còn tin tưởng mình, nhưng đúng lúc này Dương Văn Can lại dựng phản kỳ, cho nên tội danh “mưu phản” của mình có lẽ cũng đã được định đoạt.
Nhưng Dương Văn Can sao lại vô duyên vô cớ tạo phản? Chuyện này…… chỉ e có một người còn hiểu rõ hơn mình.
Âm thầm cười lạnh trong lòng, anh chậm rãi đáp: “Chỉ e
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-duong/1571055/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.