Lý Nguyên Cát vừa rời đi, Tấn Dương cũng thất thủ trong sớm tối.
Khi tin tướng giữ thành Tấn Dương mở cổng thành đầu hàng truyền đến Trường An, Lý Uyên rốt cuộc cũng không thể kiềm chế thêm, hạ chiếu thư triệu Lý Thế Dân về.
Thầm biết có chuyện khẩn cấp, Lý Thế Dân mang theo vài thân tín ngày đêm không nghỉ hồi kinh. Về đến cung lại gặp đúng lúc đang thiết triều, bèn vội vàng thay triều phục rồi hướng thẳng về điện Vũ Đức.
Tới ngoài điện, từ xa đã thấy một bóng người vừa hay đến trước hắn một đoạn, cất bước tiến vào.
Lý Thế Dân bỗng dừng chân, đứng nguyên tại chỗ rất lâu, mãi cho đến khi bóng người kia đã không còn dấu tích mới siết chặt nắm tay rồi bước vào theo.
Trong triều quần thần đứng nghiêm, thầm biết chiến sự bất lợi nên ai nấy đều im như thóc.
Lý Uyên liếc qua cảnh tượng ảm đạm bên dưới, sắc mặt dường như cũng khó coi thêm vài phần. Ông im lặng giây lát mới mở lời: “Lần này Lưu Vũ Chu cấu kết với Đột Quyết ồ ạt xuôi nam, cướp thành trì ta hại con dân ta, hung hăng kiêu ngạo thế không cản nổi.” Dừng một chút lại thở dài, “Theo các vị ái khanh, ta nên làm thế nào cho phải?”
Lý Kiến Thành thân là thái tử, nghe vậy lập tức đứng ra nói: “Nhi thần nghĩ Lưu Vũ Chu dù có Đột Quyết tương trợ, nhưng Đại Đường ta cũng có mười vạn thiên binh, ngàn dặm ruộng đồng màu mỡ. Trận này tất phải đánh, quyết không thể lui bước nửa phân!”
Lý Uyên khẽ gật đầu, khóe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-duong/1571036/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.