“Bệ hạ, Tần vương cầu kiến.”
“Tần vương đã về?” Trong ngự thư phòng, Lý Uyên nghe báo liền buông tấu chương, nét mặt hiện lên một tia kinh ngạc. Dừng một chút, liếc sang Bùi Tịch bên cạnh, lại mỉm cười mang theo ba phần bất đắc dĩ, “Về cũng nhanh đấy.”
Bùi Tịch thấy thế liền dợm đứng lên, hình như muốn nói gì đó. Mà Lý Uyên lại đưa tay ra ngăn cản, chỉ nói với cung nhân kia: “Báo cho Tần vương hôm nay trẫm hơi mệt, hôm khác sẽ triệu vào sau.”
Đợi cung nhân kia vâng dạ lui ra, Bùi Tịch đã bước đến gần Lý Uyên, chắp tay nói: “Bệ hạ anh minh.”
“Trong vòng một ngày nó đã quay về Trường An, hẳn là nghe tin lập tức đơn thương độc mã lên đường.” Lý Uyên thở dài, “Thế Dân vẫn còn trẻ dại, giờ đang lúc kích động, nói gì cũng vô ích, tạm thời cứ để mặc cho nó nguôi bớt đi.”
“Bệ hạ lo lắng rất đúng.” Bùi Tịch buông tay, từ tốn nói, “Tần vương trọng tình trọng nghĩa, lại có giao tình thân thiết với Lưu Văn Tĩnh nên nhất thời không thể giữ bình tĩnh. Nhưng bằng vào trí tuệ của Tần vương, đợi qua cơn xúc động nhất định sẽ hiểu ra dụng tâm của bệ hạ.”
“Lời Bùi giám lúc nào cũng hợp ý trẫm.” Lý Uyên cười cười, còn đang định nói tiếp lại thấy cung nhân kia bước lên điện.
“Tâu bệ hạ, Tần vương không chịu đi, trái lại còn quỳ ngoài điện.” Cung nhân kia lộ rõ vẻ lo lắng, ngập ngừng giây lát mới tiếp, “Chỉ nói nếu bệ hạ không chịu gặp thì ngài cũng không đi.”
Lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-duong/1571034/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.