Hôm sau trời còn chưa sáng, Lý Kiến Thành đã đứng cạnh trướng môn, vén một góc trướng, đưa mắt nhìn ra ngoài.
Một đêm đã trôi qua, mưa vẫn rơi đều đều, sương mù trĩu nặng, trời đất mịt mùng. Thu ánh mắt lại, chỉ thấy mặt đường xung quanh cũng trở nên lầy lội.
Lý Kiến Thành hơi nhíu mày, trầm ngâm không nói.
Đúng lúc này, cách đó không xa vang lên tiếng ngựa hí. Anh ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy dưới nắng sớm tinh mơ, Lý Thế Dân vận giáp cứng, khí vũ hiên ngang, nháy mắt đã xoay người xuống ngựa mà bước đến gần.
“Sao rồi?” Lý Kiến Thành hơi nghiêng người cho hắn bước vào trướng.
“Đại ca,” Lý Thế Dân cởi áo choàng đẫm mưa treo lên giá, nói, “Ta dẫn nhân mã đến dưới chân thành Lạc Dương, nhưng cổng thành vẫn đóng im ỉm như cũ. Ta liều mạng chửi bới vài câu dưới thành, đối phương cũng không hề phản ứng.”
“Xem tình hình này……” Lý Kiến Thành ngồi xuống, rót hai chén trà nóng, đặt một chén sang cạnh bàn bên kia, nghe vậy trầm ngâm nói, “Hay là Vương Thế Sung đã hạ quyết tâm không giao chiến trực diện với chúng ta?”
Lý Thế Dân nói: “Lạc Dương dù sao cũng là đông đô, thành trì kiên cố, dễ thủ khó công. Kể ra Vương Thế Sung cũng là kẻ thông minh nên mới mượn nó để tránh né mũi nhọn của đại quân ta.”
Vương Thế Sung vốn là Quận thừa Giang Đô, sau vào Lạc Dương làm quan, được Dương Quảng vô cùng tín nhiệm. Lần này Dương Quảng băng hà, dù hắn có lập Việt vương Dương Đồng lên ngôi đế nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-duong/1571025/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.