Lý Kiến Thành khép hờ hai mắt, hàng mi dài rủ xuống, hơi rung rung theo nhịp thở dốc. Lý Thế Dân nhìn anh, ép mình thu ánh mắt lại. Hôm nay hắn đến đây vì lý do khác, nếu cứ tiếp tục như thế, chỉ e…… sẽ không thể vãn hồi.
“Thế Dân, ngươi có chuyện gì muốn nói?” Trong giây lát, Lý Kiến Thành đã bình ổn hơi thở, đưa mắt nhìn hắn, gương mặt lại trở về với vẻ bình tĩnh.
Lý Thế Dân lẳng lặng hít sâu một hơi, bước sang bên kia bàn, đến khi ngồi xuống đã đổi thành tư thái vân đạm phong khinh. Hắn đưa mắt nhìn sang Lý Kiến Thành, chậm rãi hỏi: “Thế Dân nghe nói trụ quốc Khang Sao Lợi vài bữa nữa phải trở về Đột Quyết, chuyện này có thực hay không?”
“Trước khi công chiếm Trường An, gã đã có dự định này.” Ánh mắt của Lý Kiến Thành không hề dao động, nghe vậy liền đáp, “Nhưng vì ngại vết thương mà không thể không lần lữa.”
Lý Thế Dân gật đầu, ánh mắt vẫn dán vào mặt anh, không muốn bỏ qua một chút biến đổi nào. Nhưng dưới ánh nến lay động, vẻ mặt Lý Kiến Thành vẫn mang theo vài phần ý cười như thường lệ, rõ ràng là một chiếc mặt nạ quá mức hoàn mỹ khiến người ta không tài nào tìm ra sơ hở.
Rũ mắt, bất đắc dĩ mỉm cười, một lúc sau Lý Thế Dân rốt cuộc cũng mở miệng hỏi: “Đại ca, hãy cho ta biết huynh và trụ quốc Khang Sao Lợi trước kia phải chăng từng có giao tình?” Hắn nhìn anh, trong mắt không hề che giấu vẻ chân thành và chờ mong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-duong/1571021/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.