Ngày đại quân xuất chinh, tuyết đọng trên mặt đất đã tan đi hết. Sắc trời hôm ấy trong veo mà lạnh lẽo, nhưng ánh nắng đã bắt đầu chiếu sáng rực rỡ. Lý Kiến Thành đi theo Lý Uyên, cùng với bách quan trong triều, theo lệ thường ra khỏi thành mười dặm tiễn đưa.
Lý Thế Dân vận giáp y khỏe khoắn, thần thái phấn chấn ngồi trên lưng ngựa. Uống xong bát rượu tiễn biệt, hắn đập bát, hào khí dâng ngút trời, sau đó quay sang chắp tay với mọi người: “Xin hãy đợi Thế Dân chiến thắng trở về!”
Vừa nói, ánh mắt cũng vừa liếc sang Lý Kiến Thành, không rõ là cố tình hay vô ý.
Lý Kiến Thành thản nhiên mỉm cười, sắc mặt không đổi. Cho đến khi thấy hắn dẫn đại quân xoay người đi xa, biến mất sau núi non trùng điệp mới thu ánh mắt, theo Lý Uyên trở về.
“Kiến Thành, lát nữa hãy đến tướng phủ (*) một chuyến.” Lý Uyên một tay kéo cương ngựa, nhìn con đường trước mắt mà nói, “Mấy ngày nay vi phụ vẫn luôn cân nhắc, Thế Dân đã cầm binh đánh đông dẹp bắc, giờ cũng đến lúc con nên bắt tay vào xử lý chính sự.”
(*) Tướng phủ tức phủ của Lý Uyên, do lúc này Lý Uyên đã tự phong là thừa tướng.
Lý Kiến Thành nghe vậy, trong lòng khẽ động, lập tức hiểu ra ngụ ý của Lý Uyên.
Do ban đầu đã giương cao lá cờ “tôn Tùy”, nên người họ Lý dù đã chiếm được Trường An thì tạm thời vẫn phải tôn Dương Hựu lên ngôi đế. Nhưng thật ra trong lòng mỗi người đều hiểu rõ, Lý Uyên phế đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-duong/1571020/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.