“Không đúng, tên quái vật kia chỉ biết cậy mạnh, không biết khinh công. Vừa nãy, hắn chỉ biết chạy hết sức. Dưới đất đã thế, trên nóc nhà cũng thế. Nhưng mái ngói không như mặt đất, bị sức dưới chân của hắn làm sập.” Thủ đoạn không quá khó hiểu, nhưng dưới tình thế cấp bách như vậy, mấy ai có thể bình tĩnh nghĩ ra?
Viên Lâm nhìn Cố Duệ chạy trên nóc các tòa nhà cách mấy con phố. Ánh mắt hắn chợt lóe. Người này rất khó giải quyết.
Trần Dịch Sinh vì bị rơi xuống mà gào lên giận dữ. Thật trùng hợp, căn nhà hắn rơi xuống không có người ở… Cái này, chẳng lẽ là trùng hợp? Triệu Tử Kỳ để ý thấy tòa nhà này khá cũ nát, vách tường mọc đầy rêu xanh. E rằng Cố Duệ đã biết nhà này không có người ở nên mới yên tâm làm tên quái vật ngã xuống. Thật đúng là một người quả quyết, sắc sảo và nhanh nhạy!
Cô nào biết Cố Duệ hoàn toàn không nghĩ nhiều đến vậy. Cố Duệ nhìn căn nhà tựa như không người ở, mái nhà sập sệ không ai sửa. Mái ngói như thế sẽ khá dễ sập.
Nhưng dù Trần Dịch Sinh ngã xuống, Cố Duệ cô chưa chắc đã được an toàn.
Quả nhiên, Trần Dịch Sinh lại lao ra ngoài. Hai người Triệu Tử Kỳ chạy ở sau đám người Triệu Nguyên, vội vàng hô to mau tránh ra. Nhưng rất nhanh sau đó, cả hai phát hiện người gặp nguy hiểm không phải mình. Bởi vì người ta hoàn toàn không quan tâm đến bọn họ, chỉ chăm chăm đuổi theo Cố Duệ.
“Thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-duong-vo-yeu/2713154/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.