Hiệu suất làm việc của Triệu Nguyên không tồi. Cố Duệ không thật sự quan tâm đến vụ án lắm. Thực tế, ngay từ đầu cô đã nói với Thanh Vũ: Đã tới đây thì phải ăn hết U Châu rồi mới bò về lại Khuê Sơn.
À, tốt thôi. Thanh Vũ đoán Cố Duệ và Lý Đại Hùng chạy như bay khỏi nhà họ Trần bởi vì sư phụ bọn họ có ý đồ lợi dụng miệng cả hai để “xử lý” sạch nồi canh cóc kia.
Thành U Châu, nơi tốt nhất chính là Phong Mãn Cư nhưng đã đến ăn ở đó một lần thì không nhất thiết lại đến đó ăn lần hai. Đi mấy vòng quanh thành, cuối cùng cả bọn quyết định đến Phi Lai Uyển, nơi mà độ nổi tiếng chỉ xếp sau Phong Mãn Cư. Món tủ của Phong Mãn Cư là những món thanh nhã như Mẫu đơn cánh phượng gì đó, còn Phi Lai Uyển lại là những món dân dã, những gì bay trên trời, chạy dưới đất đều có thể làm thành món ăn. Ở hiện đại, Cố Duệ thường ở bên ngoài khảo sát mồ mả. Trên đất, trong núi, dưới biển, chỗ nào cũng có dấu chân cô. Đến nơi, đoàn khảo cổ thường trưng dụng nhà cửa của dân địa phương. Mình có đưa tiền thì đương nhiên người ra sẽ thết đãi thật tốt. Vì thế, cô đã ăn không ít những món dân dã. Mà nói thật, ở cổ đại này, tuy nêm nếm không đậm đà nhưng lại có sự độc đáo riêng của nó. Gà rừng trong núi dùng muối nướng chín tái, xoa muối tiêu, quét thêm một lớp mật ong rồi quét thêm một lớp tương tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-duong-vo-yeu/2713108/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.