Vừa ra khỏi phòng bếp, Cố Duệ đã nhìn thấy Thanh Vũ và Triệu Nguyên ngồi ở một phía, ông lão và tên đầu trọc ngồi ở một phía. Một cái bàn có bốn cạnh thì bốn người ngồi ở bốn cạnh bàn.
Nhưng so với Thanh Vũ và Triệu Nguyên cả người quần áo đàng hoàng, tươm tất thì hai người đứng đầu Khuê Sơn trông quá keo kiệt. Nhất là tên đầu trọc, anh ta vừa từ phòng chứa củi đi ra nên trên đầu còn dính ít tro bụi và vụn gỗ. Anh ta cứ thế ngồi xuống mà không có ý định đi thay quần áo.
Triệu Nguyên đánh giá ông lão và người đàn ông keo kiệt đang ngồi trước mặt mình. Giọng ông ta không có gì khác thường, nói: “Khang sư phụ gạt trăm công nghìn việc sang một bên để gặp tại hạ là vì biết hôm nay tại hạ có việc muốn nhờ?”
Khang sư phụ: “Không phải, là vì canh măng sắp chín.”
Này… Khuê Sơn mấy người thiếu thốn đến mức độ đó sao?
Triệu Nguyên mỉm cười, không nói gì. Thanh Vũ đã quá quen với việc này nên không nhiều lời. Lý Đại Hùng chủ động bưng chén đũa lên rồi dọn canh măng ra. Tuy rằng hai người Triệu Nguyên có bối cảnh và từng trải rất nhiều chuyện, từng ăn không ít sơn hào hải vị, nhưng Khuê Sơn non xanh nước biếc lâu lâu cũng có những thứ trân quý, đặc biệt.
Triệu Nguyên ngửi thấy mùi thơm, lại nhìn nước canh măng trắng đục cùng những cục măng trắng nõn và những khối thịt heo nhỏ ngon mắt…
Chao ôi…
Mắt Triệu Nguyên sáng rực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-duong-vo-yeu/2713036/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.