Ba giờ trước, trong một căn phòng cũ trên sườn núi…
Lý Đại Hùng vừa tính mở miệng xin xỏ giùm Cố Duệ đã bị cưỡng ép đi nấu cơm.
Địa vị quyết định quyền lực.
Lý Đại Hùng chỉ có thể cam chịu đi thổi lửa nấu cơm.
Nhưng cậu ta cũng không phải là kẻ ngốc. Cậu biết sư phụ và sư tổ đang muốn nói chuyện riêng gì đấy với nhau.
“Đây là tháp bạch cốt mạnh nhất mà tôi từng thấy. Điều này nói lên rằng cô ta có thể… Đây chẳng phải là ước muốn ban đầu của lão sao?”
“Ước muốn ban đầu của ta không đổi. Ta luôn muốn tìm một người có mệnh cách vững chắc đến để sửa lại phong thủy của Khuê Sơn chúng ta. Nhưng cậu thật sự… vờ làm sói đuôi to để lừa người ta lên núi, lại muốn ta giúp cô ta nhìn thử một chút. Thật ra cậu muốn biết cô ta có bí mật gì trên người chứ gì?”
“A, bị lão phát hiện rồi… Không phải lão từng nói không phải ai cũng tạo ra được tháp bạch cốt hay sao? Tháp bạch cốt của cô ta có sáu tầng nhưng vậy nghĩa là có ít nhất sáu người…”
“Đủ rồi!”
Ông lão nheo mắt lại, đánh gãy lời tên đầu trọc: “Đừng tưởng ta không biết cậu nghĩ gì! Đầu trọc, có một số chuyện không phải cứ cưỡng cầu là được. Con bé này không có gì đặc biệt cả. Nó đã quá đáng thương rồi!”
“Tôi có nói gì hay làm gì sao?” Vẻ mặt tên đầu trọc tràn đầy sự vô tội, anh ta cười nói: “Tôi chỉ muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-duong-vo-yeu/2713012/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.