“Cô gái này thì có gì mà đáng xem chứ? Lại còn không cho cởi đồ. Mà có cởi cũng chẳng có gì đáng xem. Cả người gộp lại chắc còn chẳng đến hai lạng thịt. Người ngợm đen thui, gầy tong teo như chục năm chưa được ăn thịt… Gì đấy? Cô nhìn cái kiểu gì đấy hả?”
Cố Duệ là một người rất thực tế. Thấy lão ta không phải hạng tầm thường, ánh mắt cô lập tức biến thành hâm mộ nhiệt tình. Nhưng mà, lão này cũng không phải bình thường lắm.
“Muốn dựa vào ta à.”
Dựa cái con khỉ nhà ông ấy.
Cố Duệ không thể nhúc nhích, cũng không thể nói chuyện. Cô cảm thấy thật sự ức chế mà! May mà lúc này lão đã thôi không lải nhải mà chuyển sang quan sát cô từ trên xuống dưới.
“Kỳ lạ? Đương nhiên là kỳ lạ rồi. Con nhóc này rõ ràng là người chết mà.”
Nghe lão ta nói thế, tim Cố Duệ run lên. Tên đầu trọc nhàn nhạt liếc cô một cái.
“Cô ta bảo cô ta mượn xác sống lại. Hồn rời khỏi cơ thể gốc, ký ức bị mất mà không biết lý do tại sao. Xem chừng, cô ta cũng không phải nói dối.”
Ha ha, ra là thế, hèn gì mấy ngày nay cứ liên tục thử cô.
Cố Duệ cười lạnh trong lòng.
“Sao? Nghe thú vị quá vậy! Hồn nhập vào xác người khác mà còn bị mất trí nhớ? Từ xưa đến này, loại hồn có thể thành công nhập vào xác người khác chỉ có ba loại: một là tà ma, hai là kẻ tài ba có hồn pháp siêu việt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-duong-vo-yeu/2713009/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.