Tôi và bố của Lam Sơn xuống núi cùng lúc, trên đường đi chú ấy nói cảm ơn với tôi, vì tôi đã giúp đỡ chú ấy lo chuyện hậu sự. Tôi nói không có gì, sau đó hỏi chú ấy lúc nào thì lấy di vật của Lam Sơn. Chú ấy bảo không cần nữa, Lam Sơn không gần gũi với chú ấy, những đồ này tôi giữ lại, chị ấy có lẽ sẽ vui vẻ hơn.
Tôi nghĩ cũng phải, với lại nếu chú ấy có muốn lấy đi, tôi cũng sẽ giữ hai bức ảnh kia làm của riêng.
Chú ấy lại nói: "Quãng thời gian Lam Sơn ở bên cạnh cháu, có vẻ vui tươi hơn khi trước chú gặp nó rất nhiều."
Khi bố của Lam Sơn nói câu này, tôi không rõ liệu chú ấy có phải nhìn thấu được mối quan hệ đã từng sâu đậm tới nỗi không thể tách rời giữa tôi và Lam Sơn hay không, vì vậy tôi chỉ thong dong nói chú quá lời rồi, nhưng câu này của chú ấy xác thực khiến tôi trở nên trầm trọng thêm, dẫn đến mấy ngày sau tôi chỉ nghĩ đi nghĩ lại: Sự thật chính xác là như vậy sao?
Trên đời này không hề có viên thuốc hối hận, tôi cũng không thể tua lại để xem những sự thật trong quá khứ. Tôi chỉ là ngày càng mệt mỏi ngày càng lặng lẽ, đã rất lâu rồi tôi không đến gặp bác sĩ tâm lý, tin nhắn wechat của cô ấy tôi cũng không trả lời nữa. Còn lại hai người quan tâm đến tôi nhất là Thu Lịch và Lục Tinh Gia, người phía trước yêu cầu tôi chụp hình hóa đơn đặt hàng online thậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu/1423745/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.