Triệu chứng cụ thể được viết trên kết quả chẩn đoán bệnh của tôi là rối loạn lo âu và trầm cảm xen kẽ nhau, bởi vì gần đây tôi đã cảm nhận được rõ ràng trầm cảm đã xách đao đến cửa nhà muốn lấy mạng chó của tôi rồi, thêm nữa là trạng thái thể chất tổng thể của tôi cực kỳ tồi tệ, thế nên tôi dành khoảng nửa tháng để chuẩn bị tốt tâm lý, cuối cùng cũng đến chỗ bác sỹ kê đơn rồi.
Vẫn là vị bác sĩ quen mặt đó, tôi chẳng mong đợi ông ấy nhớ nổi tôi, nhưng khi ông ấy xem hồ sơ bệnh án thì nói ồ, là cô đây mà.
Tôi bỗng nhiên thấy ngượng nghịu, nói vâng, chào bác.
Ông ấy cũng không để ý lắm, chỉ nói là, lần này cô đừng hòng chạy thoát nữa.
Đúng là một ông chú đáng yêu, vì vậy tôi không căng thẳng nữa, tôi nói cháu mà muốn chạy, cũng chạy không thoát.
Ông ấy cũng vui vẻ rồi, nói đứa bé này cháu vui tính đấy.
Trong tất cả các kỹ năng của tôi thì bắn pháo mồm vẫn là giỏi nhất, tiếp đó là tìm kiếm niềm vui trong sự đau khổ, những câu phiếm này tôi hạ bút thành văn, dễ dàng thoải mái. Ông ấy nói với tôi những chống chỉ định của thuốc, còn cho tôi lời khuyên của một vị bác sĩ, chắc là sợ lần đầu tiên tôi uống thuốc tác dụng phụ sẽ lớn hoặc là uống quá liều rồi ngoẻo ngay tại nhà.
Tôi nghĩ trong lòng, có đến nỗi như vậy không?
Và thế là chiều ngày hôm sau tôi nằm bò ở trên giường.
Đậu, tôi rất chóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu/1423744/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.