Chương trước
Chương sau
“Cô có Luss rồi còn muốn tìm ai khác nữa?" Phó Diệc Phàm đột nhiên lạnh lùng hỏi.
Tần Sơ Hạ lại xua tay tỏ vẻ đau khổ nói: "Anh ta không đủ cao lớn dũng mãnh chứ sao! Hơn nữa nếu tôi đưa anh ta trở về nhà, nói không chừng mấy người chị họ của tôi đã quen biết với anh ta từ trước, giả vờ không được hai câu đã lòi đuôi"
“Giả vờ?” Phó Diệc Phàm lơ đãng nhíu mày hỏi: "Không phải dạo gần đây cô đã xác định quan hệ với Luss rồi sao? Còn cần giả vờ gì nữa?".
“Xác định quan hệ gì chứ?" Tần Sơ Hạ không chút nghĩ ngợi nói tiếp: “Anh ta vốn là bạn thân chí cốt của tôi, không cần xác định quan hệ gì cả!".
"Vậy lúc cô ở trong xe với anh ta." Phó Diệc Phàm ngập ngừng muốn nói lại thôi.
“Hả?” Tân Sơ Hạ khó hiểu nhìn Phó Diệc Phàm: “Tôi và Luss ở trong xe có chuyện gì co?"
“Không có chuyện gì" Phó Diệc Phàm đột nhiên nhận ra chuyện gì đấy, không khỏi cảm thấy bản thân có chút nực cười.
Tần Sơ Hạ không hiểu Phó Diệc Phàm đang cười cái gì, cũng không có ý định tìm hiểu lý do trong đó, cô ngả người nằm úp sấp xuống giường, buồn rầu nói: "A,thật muốn tìm một người bạn trai mang về gặp ông bà nội quá"
“Dù sao cũng phải có lý do cho việc này chứ?" Phó Diệc Phàm hỏi.
Tần Sơ Hạ thở dài và đáp lại một cách bất lực: "Bố tôi nóng lòng muốn gả con gái ra ngoài, cho nên ông nội vẫn luôn tìm người xem mắt cho tôi"
“Tần Vũ Bảo nóng lòng muốn gả cô ra ngoài?" Phó Diệc Phàm kinh ngạc. Tần Sơ Hạ gật đầu, lập tức tỏ ra vô cùng bực bội: "Đúng, bố không cần tôi nữa!"
Dù sao ngay cả mẹ cũng không cần cô, còn muốn cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ mẹ con với cô cơ mà.
Phải chăng bọn họ đều cho rằng cô chính là một gánh nặng? “Cô cần một anh chàng cơ bắp dũng mãnh sao?" Phó Diệc Phàm hỏi ngược lại.
Tần Sơ Hạ còn tưởng rằng anh đang muốn thuận theo tiết tấu của mình, vui vẻ gật đầu thật mạnh: "Tốt nhất là loại người có kỹ năng thật tốt, đánh bại được chị họ thứ năm của tôi!"
“Cô nghĩ hay thật!" Phó Diệc Phàm lạnh lùng nói: “Đi ngủ sớm một chút, đừng nằm mơ nữa!"
Tân Sơ Hạ cứ như quả bóng bị xì hơi, khoa tay múa chân liên tục nói: "Anh giúp tôi đi ma!"
“Không giúp!” Phó Diệc Phàm nghiêm mặt nói, sau đó đứng dậy bảo: “Nếu cô còn đau thì gọi điện cho tôi”.
“Hừ, không giúp thì thôi, tôi tự mình đi tìm" Tần Sơ Hạ khịt mũi, sau đó ngáp một cái thật to, nước mắt lưng tròng lẩm bẩm một mình: “Ừm, Hay là đi phòng tập thể hình tìm đại một người nhỉ... nhưng mà mấy người ở trong phòng tập thể hình thì không biết đánh
nhau..."
"Ngủ đi! Đừng nghĩ lung tung nữa." Khi Phó Diệc Phàm thấy cô sắp ngủ liền xoay người đi về phía cửa.
Nhưng khi đi ngang qua tủ kính, anh bỗng liếc thấy thứ gì bên trong đó, bất ngờ dừng chân lại nhìn chăm chú.
Đôi mắt anh dán chặt vào một thiên sứ nhỏ đang mộng du trông có vẻ mới hơn những thiên sứ nhỏ khác.
Lần trước anh đến, hình như nhớ trong tủ kính không có thiên sứ nhỏ này. “Có bao nhiêu thiên sứ nhỏ trong tủ của cô?” Phó Diệc Phàm có chút đăm chiêu hỏi.
Tần Sơ Hạ ngáp một cái, nhẹ giọng đáp: "Tôi không nhớ rõ nữa, chắc khoảng trăm cái!"
"Đều do cô tự mua sao?"
"Không... Ngoại trừ thiên sứ nhỏ có đôi cánh hồng, những cái khác đều do dơi nhặt được đặt lên bệ cửa sổ phòng tôi."
“Dơi?” Phó Diệc Phàm kinh ngạc.
“Ừm..” Giọng nói của Tân Sơ Hạ càng ngày càng nhỏ: “Rất nhiều... rất là nhiều... dơi... ban đầu tôi cũng rất sợ, nhưng sau này thì không sợ nữa... bởi vì chúng hình như sẽ không làm tôi bị thương...
"Khi nào thì con dơi sẽ xuất hiện. " Phó Diệc Phàm đang định hỏi tiếp, quay sang nhìn về phía giường lớn.
Chỉ thấy Tần Sơ Hạ lúc này đã ôm gối, nghiêng đầu ngủ thiếp đi.
Phó Diệc Phàm đi tới bên giường, ngồi xuống nhìn Tần Sơ Hạ đang say sưa chìm vào giấc ngủ, khóe môi khẽ cong lên, nở một nụ cười rất nhẹ.
Cô thực sự không có một chút cảnh giác nào với anh.
Chờ thời gian gần hết, anh lấy khối băng đặt ở mông và đùi của Tần Sơ Hạ ra, kéo chăn đắp cho cô, sau đó xoay người rời đi.
Ngày hôm sau, trời dần dần hứng sáng.
Tần Sơ Hạ dậy thật sớm, ra sân sau cho cừu nhỏ ăn, lúc quay về, đi ngang qua cửa phòng của Phó Diệc Phàm, thấy cửa chỉ khép hờ, cô cho rằng Phó Diệc Phàm đã dậy nên trực tiếp đẩy cửa đi vào.
"Phó Diệc Phàm!"
Tần Sơ Hạ vui vẻ đi vào, bỗng thấy Phó Diệc Phàm đang vội vàng cầm một chiếc áo sơ mi trắng khoác lên người.
Mặc dù động tác của anh rất nhanh nhưng cô vẫn nhìn thấy vết thương màu đen dữ tợn trông vô cùng gớm ghiếc như một con rết trên bả vai anh.
Hơn nữa, xung quanh vết thương đã bị nhiễm trùng và sưng tấy, trên đỉnh có màu tím đen chứng tỏ miệng vết thương vẫn còn sót lại chất độc chưa tiêu trừ hết.
“Cô đi vào không biết gõ cửa sao?" Phó Diệc Phàm nhướn mày trách móc, nhanh chóng cài từng cúc áo sơ mi một.
Tần Sơ Hạ bước nhanh qua đó, nhìn thấy trên bàn trà vẫn còn băng gạc đã dùng thoảng mùi thuốc chống viêm, cô không khỏi cau mày hỏi: "Tuy rằng anh đang dùng loại
thuốc chống viêm tốt nhất nhưng thuốc này vốn dĩ không thể chữa hết vết thương do xà tiên tạo thành, chỉ có thể tạm thời xoa dịu nỗi đau mà anh phải chịu thôi."
“Làm sao cô biết vết thương này là do xà tiên gây ra?” Phó Diệc Phàm quay đầu lại nhìn Tần Sơ Hạ với vẻ mặt nghiêm túc.
Tần Sơ Hạ cảm thấy đây không phải là vấn đề trọng điểm, cho nên cô vô cùng lo lắng bước tới chỗ anh.
“Trước hết anh đừng cử động!" Cô vừa cầm lấy cổ tay anh, vừa kéo anh ra ngoài, sốt ruột đến mức ngữ điệu đã có phần lắp bắp: "Bây giờ tôi sẽ đưa anh về nhà ông nội ngay lập tức, nơi đó có thuốc giải!"
“Cô có thuốc giải?" Phó Diệc Phàm thấy Tần Sơ Hạ đang nắm chặt cổ tay mình, bỗng có chút khó tin hỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.