"Cô đã nói là nhà cô không có gì rồi, tôi còn phải lục soát cái gì chứ?" Phó Diệc Phàm cười nhạt, giọng nói lạnh lùng.
Tần Sơ Hạ lại cố chấp với anh, nói: "Vậy nếu như anh không lục soát, chẳng phải là uổng công muốn vào nhà tôi ở sao? Còn phí mất công tôi chờ anh cả đêm! Tôi cố ý khóa trái cửa phòng lại, tăng thêm chút độ khó cho anh, kết quả anh mở khóa được một nửa, đã không thấy tăm hơi của bóng người đầu rồi!”
"Có phải tôi không lục soát, cô không ngủ nổi có đúng không?"
Phó Diệc Phàm nhìn vẻ mặt tích cực của Tần Sơ Hạ thoáng có phần đáng yêu, đột nhiên tức đến nỗi bật cười.
"Ừ!" Tần Sơ Hạ vừa nghẹn nín lại vừa nghiêm trang đáp một tiếng: "Tôi còn tưởng rằng sẽ kích thích giống như trong phim ảnh vậy, kết quả là chẳng có cái gì xảy ra cả!"
Cô biết rõ, cô và anh sinh ra ở hai thể lực đối lập nhau, sự đấu tranh giữa hai mặt đối lập là không thể nào tránh khỏi.
Thế nhưng, cô hy vọng trải qua lần này, anh sẽ không nghi ngờ cô nữa.
"Vậy cô đi vào trong khóa trái cửa lại, ngoan ngoãn nằm trên giường đi ngủ, tôi sẽ len lén mở khóa vào trong lục soát phòng của cô"
Phó Diệc Phàm khoanh hai tay trước ngực, hơi nâng khóe miệng lên, đối xử với Tần Sơ Hạ không khác gì đối xử với một bạn nhỏ vui đùa không ngớt trong nhà trẻ vậy.
Tần Sơ Hạ càng thêm vui vẻ, mới vừa bước được một bước đã đi vào trong phòng, kết quả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-tuong-vo-ngai-noi-gian-roi/810792/chuong-1167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.