Sau khi nhìn thấy mẹ của mình là Tống Thiên Thanh và Tần Vũ Bảo đã đi xa, Tống Vân Thùy nới lỏng cà vạt của Phó Diệc Phàm, vô thức lùi lại về phía sau một bước, giữ một khoảng cách để lộ ra sự xa cách không hề thân thiết với anh.
Còn chưa đợi Phó Diệc Phàm kịp mở lời, cô ta đã đưa tay ra, định kéo tay nắm cửa xe, nhưng lại bị Phó Diệc Phàm đứng chặn lại.
Kết quả là tay của cô ta cũng vì vậy mà không cẩn thận chạm vào thắt lưng trên eo của anh.
Trong lòng không hiểu vì sao bỗng nhiên "thình thịch" một cái, lỗ tại bắt đầu nóng ran lên.
Sau một hồi mặt đỏ tim đập, Tống Vân Thùy lập tức rút tay về, vẻ mặt cũng vô cùng mất tự nhiên.
Có lẽ để hóa giải sự bối rối và ngượng ngùng của mình, cô ta dường như buột miệng thốt lên ngay: "Tôi biết rằng Tần Sơ Hạ đang ở trong xe của anh. Anh vẫn nên khuyên cô ta nhanh nhanh xuống khỏi xe nhân lúc trước khi bố cô ta thực sự phát hiện ra!"
“Tôi đã nói rồi, người mà các cô tìm không ở trong xe của tôi, hoặc là cô có thể đi chỗ khác mà tìm” Phó Diệc Phàm ung dung bình tĩnh nói.
Cách nhau một lớp cửa xe, Tần Sơ Hạ vô tư không nghĩ gì nhiều càm ràm cằn nhằn trong lòng: Còn nói tôi là"giấu đầu lòi đuôi", tôi thấy cô mới là "giấu đầu lòi đuôi" thì có!”
"Phó Diệc Phàm, câu hỏi trắc nghiệm lần này không phải của tôi. Đồng thời, cũng không nên để tôi trả lời! Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-tuong-vo-ngai-noi-gian-roi/810687/chuong-1062.html