Chương trước
Chương sau

Phó Diệc Phàm mím môi, xoay người nới lỏng cà vạt trên áo sơ mi ra, cởi vài nút trên cổ áo và khuy măng-sét rồi đưa tay ra sau lưng đóng cửa xe lại.
Tần Vũ Bảo và Tống Thiên Thanh, còn có Tống Vân Thùy bước tới trước mắt anh.
Không đợi anh mở miệng hỏi thăm trước, Tần Vũ Bảo lạnh lùng chất vấn anh lần nữa: “Tại sao cháu lại ở đây? Cháu có nhìn thấy con gái chú không?”
“Đi ngang qua, thấy bên này cháy rồi dừng xe lại xem náo nhiệt” Phó Diệc Phàm thờ ơ đáp, một mặt đầy vẻ bỡn cợt.
Tần Vũ Bảo vô ý nhìn vào cửa sổ xe việt dã, thế nhưng cửa xe dán kính chỉ nhìn được từ một chiều, ông ta căn bản không nhìn ra được trong xe có người ngồi hay không.
Nhưng trực giác của một người làm cha nói cho ông ta biết, con gái của mình chính là đang trong xe của Phó Diệc Phàm.
“Con gái chú đang ở trong xe cháu?” Tần Vũ Bảo nhíu mày hỏi.
Phó Diệc Phàm cười nhạt: “Trên xe của cháu đích thực có một người phụ nữ, nhưng không phải là con gái chú”
“Chú không tin!”
Tần Vũ Bảo tức giận nói, bước nhanh lên phía trước, lúc sắp mở cửa xe ra, Phó Diệc Phàm lại bổ sung một câu: “Cô ấy không mặc đồ, chú Tần trực tiếp mở cửa xe, chỉ sợ là không thỏa đáng”
Vừa nghe xong câu nói này, tay Tần Vũ Bảo từ trên tay nắm cửa cứng nhắc dịch ra chỗ khác.
Mà lúc này, sắc mặt Tống Thiên Thanh lại vô cùng khó coi, không nhịn được mà oán trách: “Tôi nói nè Diệc Phàm, cậu như vậy tệ quá rồi! Cậu cũng sắp kết hôn với Vân Thùy nhà tôi, suốt cả ngày không thấy bóng dáng đâu cũng thôi đi, ấy vậy mà còn ăn chơi trác táng bên ngoài! Cậu có nghĩ đến cảm giác của Vân Thùy không?”
“Chuyện kết hôn, tôi có thừa nhận rồi sao? Huống hồ, tính cách tôi vốn dĩ là như vậy, sẽ không vì bất kì ai mà thay đổi” Phó Diệc Phàm lạnh nhạt cài lại khuy măng sét, nhếch miệng, giống như vừa nãy ở trong xe trải qua một trận mây mưa, khiến anh còn chưa dứt khỏi sự vui vẻ.
“Diệc Phàm, chuyện này ngày hôm nay, tôi nhất định nói lại với ông cố cậu! Cậu làm như thế thật sự quá quá đáng rồi!” Ngay lập tức Tống Thiên Thanh tức tối thay con gái mình dạy dỗ Phó Diệc Phàm.
Phó Diệc Phàm lại trả lời một cách hời hợt: "Ông cố cũng quản không nổi tôi!”
“Cậu." Tống Thiên Thanh cạn lời, nhưng bà ta vừa không muốn phá hỏng mối hôn sự này, trong lòng lại xót con gái, tương lai gả cho loại đàn ông tệ bạc này e là không có ngày tháng nào sống tốt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.