Tần Sơ Hạ không dễ dàng gì mới đuổi theo kịp bước chân của Phó Diệc Phàm, cười bắt chuyện nói: “Này, anh sẽ không ghen chứ? Vị hôn thê mà ông cố của anh lựa chọn cho anh, bây giờ bị một cậu ấm giàu có theo đuổi rồi”
“Tào Quốc Chiến là kiểu đàn ông như thế nào, lẽ nào cô không biết?” Phó Diệc Phàm đã biết còn hỏi, nhưng khiến Tần Sơ Hạ nhớ lại chuyện bản thân mình đã từng bị bắt cóc.
“Vậy anh cứ mặc kệ không lo sao?” Sau khi Tân Sơ Hạ nhận ra liên nghiêm chỉnh hỏi.
Phó Diệc Phàm dừng bước, nhìn Tần Sơ Hạ một cái, lạnh nhạt trả lời: “Chuyện tình cảm riêng tư của người khác, tôi không quản được”.
“Anh là ông chủ của Tống Vân Thùy, anh có thể trực tiếp nói với cô ấy, Tào Quốc Chiến không phải là người tốt, để cô ấy cách xa Tào Quốc Chiến một chút là được rồi!” Tần Sơ Hạ rất nghiêm túc ra hiệu nói.
Phó Diệc Phàm đột nhiên quay đầu qua, nhìn Tần Sơ Hạ đứng kế mình, nở nụ cười đầy ẩn ý. Tân Sơ Hạ cũng ngẩng đầu nhìn Phó Diệc Phàm, nhưng không hiểu nụ cười ẩn ý trên khuôn mặt anh tuấn của anh là ý gì?
“Anh cười cái gì?” Cô khó hiểu hỏi.
Phó Diệc Phàm vẫn làm lơ: “Cô nên đi làm việc rồi”
“Bỏ đi, dù sao trong mắt anh ngoại trừ công việc cũng chỉ có công việc thôi.”
Tần Sơ Hạ chu môi, sau khi cùng Phó Diệc Phàm quay về văn phòng làm việc tổng giám đốc thì tiếp tục làm việc.
Vào chính lúc này, Phó Diệc Phàm lại nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-tuong-vo-ngai-noi-gian-roi/810670/chuong-1045.html