“Bây giờ mới hỏi hình như hơi muộn?” Phó Diệc Phàm liếc Tần Sơ Hạ một cái, khóe miệng nở nụ cười khó hiểu.
Tần Sơ Hạ nhìn Phó Diệc Phàm, sau đó lại tỉ mỉ đọc kỹ nội dung tài liệu một lần.
Phù, cũng may mà cái tên đàn ông này không đào hố cô!
Chẳng qua, dựa vào chỉ số thông minh của anh, nếu thật sự muốn đào hố hại cô thì còn lâu cô mới nhận ra được, trừ khi anh tự nói.
Phó Diệc Phàm nhận lại bản hợp đồng, tiếp tục nói: “Ngoài ra, tôi sẽ làm một bản khác cho luật sư giữ. Nếu cô mà không hoàn thành thì tôi sẽ đi tìm bố cô.”
“Khoan đã!” Tần Sơ Hạ vội vàng ngắt lời Phó Diệc Phàm: “Chờ tôi hoàn thành sản phẩm, kiếm được tiền rồi nhất định sẽ trả đủ khoản nợ”
“Hy vọng là thế” Phó Diệc Phàm trả lời.
Tần Sơ Hạ méo miệng than thở: “Chỉ có lợi nhuận mới có thể khiến anh buông được vài câu dễ nghe”
“Không thì sao?” Phó Diệc Phàm lạnh nhạt hỏi ngược lại.
Tần Sơ Hạ nhìn Phó Diệc Phàm rồi lẩm bẩm: “Tôi biết rồi, anh là thương nhân. Trong mắt anh chỉ có kiếm tiền, kiếm tiền, kiếm tiền mà thôi.”
“Cô biết là tốt rồi” Phó Diệc Phàm thản nhiên cười như không.
Sau đó, Phó Diệc Phàm bảo La Khiểu Đình đưa anh quay về biệt thự nhà họ Phó trước, sau đó lại đưa Tần Sơ Hạ về tòa nhà của tập đoàn Vân Hàng.
Kết quả tại cổng biệt thự, họ bị Phó Hoằng Khôn bắt gặp.
“Ông cố, đã trễ thế này rồi sao ông còn chưa ngủ?” Phó Diệc Phàm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-tuong-vo-ngai-noi-gian-roi/810665/chuong-1040.html