“Tới rồi.” Phó Diệc Phàm trả lời câu hỏi, hai mắt nhìn chăm chú vào phía trước.
Tần Sơ Hạ nhìn theo ánh mắt của anh.
Trước mặt là màn đêm dày đặc sương mù, ngoài bóng cây ra thì không nhìn được gì khác.
Phó Diệc Phàm lấy một chiếc đèn pin mini từ trong túi ra, chiểu về phương hướng cách đó không xa.
Lúc này Tần Sơ Hạ mới nhìn thấy một căn nhà kính có diện tích khoảng ba trăm mét vuông, không khỏi xúc động nói: “Đây là loại đèn pin gì vậy? Có thể xuyên qua cả sương đêm”
“Đèn pin quân dụng” Phó Diệc Phàm thản nhiên đáp lời, tiếp tục đi về phía trước.
Tân Sơ Hạ thấy thế nhanh chóng đuổi theo.
Chẳng mấy chốc, hai bóng người biến mất trong làn sương đêm.
Nếu không đi theo Phó Diệc Phàm, Tần Sơ Hạ cảm thấy mình chắc chắn sẽ lạc đường.
Khi đến cửa nhà kính, Phó Diệc Phàm đưa chìa khóa cho Tần Sơ Hạ: “Cô mở cửa đi”
Tần Sơ Hạ nhận lấy chìa khóa, mở cửa ra, sao đó cầm di động chiếu sáng nội thất bên trong, nhất thời kinh ngạc không thôi.
Một loạt kệ xếp ngay ngắn với nhau, bên trên đặt những chậu cây đang được nuôi cấy.
Thứ được trồng trong chậu cây chính là cái cây thân cỏ rậm rạp xanh tốt mà chỉ có thể sinh trưởng trong khu rừng già ở vùng núi của Hải Vân.
Từ đầu đến rễ của cái cây thân cỏ này đều là bảo bối. Lá cây có thể được chiết xuất dùng làm kem dưỡng da, đóa hoa có thể tinh luyện thành tinh dầu, quả có thể làm mặt nạ dưỡng da,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-tuong-vo-ngai-noi-gian-roi/810664/chuong-1039.html