“Mời nói ạ” Tống Văn Thùy khẽ gật đầu.
Phó Hoằng Khôn mỉm cười đầy ân cần: "Mỗi tuần cứ đến đây một lần, ăn bữa cơm rau dưa với ông già ốm yếu này" Khóe miệng Tống Văn Thùy hơi nhếch lên, vui vẻ đáp: "Được ạ"
Phó Hoằng Khôn hài lòng gật đầu, không khói cảm thán: "Nếu cháu là chắt dâu của ông già này thì tốt rồi."
“Hay là, ông Phó nhận cháu làm chắt gái đi” Tổng Vân Thùy nói đùa.
Phó Hoằng Khôn giơ tay lên, dựng ngón trỏ lắc đầu: "So với việc làm chất gái, ông càng hy vọng cháu sẽ là vợ của chắt trai ông hon."
Mặc dù Tống Văn Thùy rất vui, nhưng trong thâm tâm cô biết rằng Phó Diệc Phàm không hề thích cô.
"Chuyện tình cảm, thật sự không thể miễn cưỡng"
"Ông già này không miễn cưỡng, mà là nhìn ra được đứa nhỏ cháu thích Diệc Phàm nhà ông.” Phó Hoằng Khôn bưng tách trà trước mặt lên, nhấp một ngụm.
Tổng Vân Thùy sửng sốt, nhướng mày phủ quyết: "Có thể là ông Phó nhìn lầm rồi."
“Ông già này có thị lực tốt nhất” Phó Hoằng Khôn lại đặt tách trà xuống, chân thành khuyên nhủ: “Diệc Phàm nhà ông không nhạy cảm lắm với mấy chuyện tình cảm. Nếu cháu thích nó mà không nói cho nó biết thì có thể vĩnh viễn nó sẽ không phát hiện ra cháu. Diệc Phàm nhà ông đã được học về quản lý quân đội từ khi còn là một đứa trẻ. Ngoại trừ em gái Mộc Miên, có lẽ nó chưa tiếp xúc nhiều với những cô gái khác".
“Cháu lại thấy anh ấy rất thường xuyên tiếp xúc với em gái kể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-tuong-vo-ngai-noi-gian-roi/810593/chuong-968.html