Phó Diệc Phàm lịch sự đưa tay ra và nói: “Trước tiên, hãy cho tôi biết là chuyện gì đã”
Tổng Vân Thùy nói tiếp: “Em gái tôi đã mất tích rồi”
“Mất tích à, không phải nên gọi cảnh sát trước sao? Cô tìm tôi làm cái gì?” Phó Diệc Phàm bình tĩnh hỏi lại.
Tổng Vân Thùy nhìn Phó Diệc Phàm và sửng sốt.
Sơ Hạ mất tích mà tại sao Phó Diệc Phàm lại bình tĩnh như vậy?
Điều này không giống với phản ứng của một người đàn ông với người phụ nữ mà anh ta yêu chút nào cả.
Vừa rồi cô nói chuyện điện thoại với Tân Vũ Bảo và quả thực là Tân Sơ Hạ đã mất tích. Cô cũng thuyết phục Tần Vũ Báo gọi cho cảnh sát, nhưng Tân Vũ Bảo lại nói cho dù gọi điện thoại nhưng không có điều gì khác thường thì cảnh sát sẽ xử lý như một vụ án mất tích bình thường mà thôi. Trong trường hợp này họ sẽ không xem trong vụ án lắm.
“Nếu cô không nói, vậy tôi đi lên trước đây. Công việc của tôi còn rất bận” Phó Diệc Phàm nói tiếp.
Sau khi Tống Vân Thùy định thần lại, cô ấy nhanh chóng đưa tay ngăn Phó Diệc Phàm lại: “Nhà họ Phó có thể lực rất lớn. Tôi nghĩ tìm anh thực tế hơn là gọi cảnh sát”
“Nhà họ Phó là một dòng họ lớn, nhưng tôi không có quyền lực và không có tầm ảnh hưởng gì cả. Cô đã tìm nhầm người rồi”. Phó Diệc Phàm nói một cách thờ ơ.
Tổng Vân Thùy chậm rãi bỏ tay xuống: “Coi như tội cầu xin anh, hãy niệm tình ngày đó tôi giúp anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-tuong-vo-ngai-noi-gian-roi/810592/chuong-967.html