Tân Sơ Hạ nhìn đôi bông tai kim cương màu tím, vừa muốn đưa tay lấy đôi bông tai nhưng lại bị Phó Diệc Phàm nhanh tay giữ lấy, bước tới trước mặt cô ta rồi đưa tay ra sau.
“Lương tâm của cô có cắn rứt không?” Phó Diệc Phàm tiếp tục chất vấn.
Khóe miệng Tần Sơ Hạ giật giật, hơi ngẩng đầu nhìn Phó Diệc Phàm trả lời: "Công chúa điện hạ là bạn tốt của tôi, cô ấy tặng hoa tai cho tôi."
"Đôi hoa tai này có ý nghĩa rất đặc biệt với công chúa. Cô ấy sẽ không đưa nó cho người khác. Cô đang nói dối" Giọng điệu của Phó Diệc Phàm vô cùng lạnh lùng, thái độ hung hăng như đang tra khảo phạm nhân.
Tần Sơ Hạ cảm thấy mình không thể lay chuyển được người đàn ông này nên thú nhận: "Đúng vậy anh rể tương lai, anh có thể tha cho tôi được không? Tôi đang hỏi thăm tin tức của em gái anh cho công chúa. Mẫu hậu của công chúa bị bệnh nên muốn mời em gái của anh đến Viêm Phù chữa bệnh."
"Công chúa điện hạ của cô đâu?” Phó Diệc Phàm nheo đôi mắt đen láy lại. Tân Sơ Hạ giang hai tay, thẳng thừng nói: "Cô ấy đã quay về Viêm Phù." "Cô có chắc là cô ấy đã về không?" "Tôi chắc chắn. Tôi đích thân đưa cô ấy đến sân bay" “Tôi tạm thời tin tưởng cô” Phó Diệc Phàm khẽ nhíu mày, sau đó hỏi: “Tại sao lại gọi tôi là anh rể tương lai?”
“Bởi vì Tống Vân Thùy là chị kế của tôi” Tân Sơ Hạ tức giận đáp. Cuối cùng không phải cô ta vẫn là người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-tuong-vo-ngai-noi-gian-roi/810562/chuong-937.html