“Lạc Vũ” Nhiên Mộc Miên ngạc nhiên thốt lên.
Lạc Vũ nhìn thấy Nhiên Mộc Miên, mặt mày cũng vui vẻ tươi cười: "Mộc Miên, lâu rồi không gặp”.
Nhìn thấy cô nhóc đáng yêu này Lạc Vũ lại gần lại không kìm lòng được ôm chầm lấy Nhiên Mộc Miên.
Đối diện với cái ôm bất ngờ của Lạc Vũ cả người Nhiên Mộc Miên cứng đờ ra.
Ở phòng chờ, người qua người lại tấp nập, Minh Tư Thành đứng dậy khỏi chỗ ngồi chuẩn bị đi ra máy bay lại bắt gặp từ phía xa hình ảnh Nhiên Mộc Miên và Lạc Vũ đang ôm nhau.
Thời gian giống như ngưng lại, trong lòng Minh Tư Thành ập tới một cơn lạnh buốt dần dần đóng bằng trái tim anh.
Anh sớm đã rõ, Mộc Miên không phải kiểu con gái có thể chờ đợi anh cả đời.
Huống chi lời chia tay là do anh nói, anh đúng ra nên không còn ảnh mắt trông mong đối với cô.
Là anh tổn thương cô trước, anh lại càng không có thêm lý do để mong ước xa xôi đối với cô.
Vực dậy cảm xúc của bản thân, Minh Tư Thành xoay người rời tới bàn làm thủ tục đăng ký xuất cảnh.
Còn ở bên này, Lạc Vũ buông Nhiên Mộc Miên ra, không nhịn được cùng cô hàn huyên một chút.
Hai người trò chuyện vui vẻ giống như tách biệt hẳn với quang cảnh ồn ào xung quanh.
Trong một khoảnh khắc ánh mắt của Nhiên Mộc Miên dừng lại ở đám đông phía sau Lạc Vũ, cô hình như đã nhìn thấy một bóng dáng rất quen thuộc.
Người con trai kia...
Chắc là bản thân gặp phải ảo giác rồi.
Nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-tuong-vo-ngai-noi-gian-roi/810450/chuong-825.html