Giang Mặc Thịnh nhìn tiểu thiếu niên trước mặt một lúc thì lộ ra ánh mắt đồng tình với anh, một hồi lại lộ ra vẻ mặt đau khổ, một lát thì cười ngây ngô như nghĩ tới việc gì vui vẻ, biểu cảm trên mặt đổi tới đổi lui vô cùng phong phú.
Giang Mặc Thịnh là lần đầu tiên gặp một người có biểu cảm phong phú đến thế, nhìn Du Cẩn Lật như vậy, anh khó có khi không cắt ngang cậu, cứ lẳng lặng nhìn như vậy.
Đột nhiên trong nhà lòi ra một tiểu thiếu niên, tuy rằng ba mẹ nói với anh đây là người họ hàng xa của họ lại đây ở mấy ngày, nhưng anh vẫn nhạy bén nhận ra có gì đó không thích hợp, chẳng qua vẫn không rõ cuối cùng là cái gì.
Nhưng bản năng của anh trước tiểu thiếu niên này không cảm thấy không vui, nếu ba mẹ đồng ý cho cậu tiến vào đây vậy nghĩa là tiểu thiếu nên có thể tin tưởng được, ít nhất bối cảnh không có vấn đề.
"Tên cậu là gì?" Giang Mặc Thịnh đột nhiên hỏi.
"Hả? Tui gọi là Du Cẩn Lật." Cuối cùng Du Cẩn Lật cũng hồi phục tinh thần, ngây ngốc trả lời.
Hình như bây giờ mới nhớ mình là người đi đưa cơm trưa, kết quả thuốc dinh dưỡng vẫn còn trong tay mình đây, bộ dáng kia quả thật như tra tấn người ta vậy, sẽ khiến anh ta ăn uống không ngon đó.
Nhất thời khuôn mặt của Du Cẩn Lật đỏ lên, mang theo một chút chột dạ vội vàng đưa Giang Mặc Thịnh thuốc dinh dưỡng trong tay mình.
"Cơm trưa của anh đây." Du Cẩn Lật nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-tuong-phu-nhan-la-phuc-than/503937/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.