Ra khỏi quầy siêu thị cũng được nhiều đồ cầm trên tay rồi ha. Vì hết tay nên Nhâm Phó Hạ buộc phải đặt mèo nhỏ trên vai mình, nó không quen nên lâu lâu Nhâm Phó Hạ cứ cảm thấy nó dường như đang tuột xuống tuột xuống, nhiều lần cô phải dừng lại để nó bám chắc rồi mới đi tiếp. 
"Được rồi, về nhà thôi... ờ... về đó thôi." 
Nhâm Phó Hạ kéo cốp xe xuống. Cô cứ thế quay lại đầu xe mà quên mất con mèo còn trên vai, đợi có cảm giác ai đó trượt trên vai cô mới nhớ tới mà lấy nó ra bỏ vào xe. 
Ý định về tới nơi mà cầm vào cửa xe định mở cô lại nghe thấy tiếng khóc đâu đó. Nghoảnh mặt về hướng phát ra âm thanh, cách đó không xa cô thấy hai tên đàn ông đang co kéo một đứa trẻ. 
Chuyện gì chứ? Ý tò mò hiện lên đầu. Cùng với tiếng khóc đứa bé rất lớn nên càng khiến cô chú ý. 
“Mày im đi, khóc gì mà khóc.” Gã đàn ông quát tháo. 
Đứa bé run rẩy trên vai ông ta cố nín lại giọng khóc. 
“Thả đứa bé ra đi, anh không phải bố nó. Đúng không?” 
“Mày nói gì đấy, tao bố nó đấy. Mày không biết gì thì biến đi, tránh ra để tao còn mang nó về mà dạy dỗ.” 
“Tôi yêu cầu anh thả đứa bé ra, nếu là một người bố thật tại sao lại khiến con bé run rẩy như vậy chứ?” 
“Mẹ kiếp.” 
Gã đàn ông bực bội nghiến chặn răng như mất kiên nhẫn. 
Mà phía này, cách đó 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-tuong-ngai-cho-em-mot-tinh-yeu/3081483/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.