Bấy giờ Nhâm Phó Hạ mới cảm nhận ra, Chung Ngụy anh ta hơi lạnh nhỉ.
“Tôi ăn xong rồi! Cảm ơn vì bữa tối.”
Hình như là do cô nên anh ta mới không vui, nên rời khỏi sớm. Dứt lời cô ngồi dậy ôm con mèo lên tầng, trong lòng có hơi trằn chọc đôi chút. Nghoảnh mặt lại một cái nhìn Chung Ngụy, bỗng sao cô thấy anh ta thật đáng thương, cái vẻ mặt như thiếu yêu thương vậy.
Nằm trên giường, cô đưa tay ra hơi vuốt ve con mèo.
Rất nhỏ nhắn.
Sờ được một chút cô lại đẩy nó ra, đôi mắt hơi ướt đẫm mà quay lưng lại.
Không lâu sau đó cô nghe thấy một âm thanh, cào cửa? Tiếng nhỏ li ti nhưng cô vẫn nghe được bởi không gian ở đây rất yên tĩnh. Nhâm Phó Hạ ngồi dậy chần chừ ra ngoài mở cửa, nào ngờ thấy Chung Ngụy, một tay anh ta cầm một chiếc bánh còn một tay cầm một con chuột.
“Nack, nghịch gì thế hả.”
Dứt lời anh thấy Nhâm Phó Hạ mở cửa nên liền lúng túng không biết làm gì, có chút ngại ngùng.
“Thứ đó... cào cửa sao?” Nhâm Phó Hạ chỉ lên.
Chung Ngụy hơi cười trả lời: “Là nó, anh quên đóng cửa phòng nên nó chui ra, làm phiền tới em rồi sao?”
“Oh, không phiền. Tôi chỉ không ngờ nó lại cào cửa chỗ tôi ngủ.”
Nhâm Phó Hạ hơi thích thú mà nhìn chú chuột hamster, bàn tay cô hơ vô thức đưa lên muốn sờ nhưng đột ngột thu lại, cười nhạt một cái.
“Ha, ừm... anh ngủ ngon.”
Thấy Phó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-tuong-ngai-cho-em-mot-tinh-yeu/3081481/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.