Trời cũng không còn sáng nữa, cũng đến thời gian tan làm. Nhâm Phó Hạ một thân buồn bã đứng dậy rời khỏi chỗ làm, đây là lần đầy tiên cô đứng dậy trước tất cả những người khác.
Kì thực để mà nói cái tâm trạng thật sự của Nhâm Phó Hạ thì thật khó tả, nó đang tổn thương và dai dẳng những điều đau đớn không ngừng. Cô cảm thấy bản thân lại cô độc một cách đến đáng thương, mạnh mẽ một cách đáng cười châm chọc.
Thật chất cô chẳng mạnh mẽ gì, vẻ ngoài vô thường vô cảm của cô chỉ là vỏ bọc, nó dường như là một loại cảm xúc của cô, thực chất bên trong con người cô chỉ là nhánh hoa mỏng manh, một chút gió nhẹ sẽ làm lung lay. Cũng như những lời nói vô tình của người khác sẽ gây thương tổn cho Phó Hạ.
Lần đầu tiên đi làm cô thấy thật phức tạp, chẳng có bao nhiêu hứng.
“Trời, trưởng nhóm phòng nào mà buồn thế đây? Bị bỏ rơi nên mới làm ra bộ mặt đáng thương thế cơ à?”
Là Đào Nhi Vị, cô ta sao lại châm biếm Phó Hạ? Hai người thường gặp nhau thì cũng chẳng nói gì, sao bây giờ cô ta lại ra vẻ đúng lúc cô buồn như vậy?
Phó Hạ không vui hứng tức cũng chẳng lên, cô lờ đi cô ta.
“Đáng thương thật, lời trước đây kêu tôi không có kinh nghiệm nên không làm được trưởng nhó, bây giờ bị ngược lại rồi à! Xem ai đã gài bẫy cô kìa, chậc chậc... hết tháng này không biết có bị cướp mất vị trí không nữa.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-tuong-ngai-cho-em-mot-tinh-yeu/3081440/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.