“Thấy sao hả cháu dâu, chỗ này mỗi ngày đều được chăm sóc kĩ càng nên cây lá cũng tốt rất nhiều.”
Chung Ngụy thả bà mình xuống, quay qua nhìn biểu cảm của Phó Hạ.
Nhâm Phó Hạ không giấu nổi sự hạnh phúc trên gương mặt, đôi mắt hay buồn thường ngày của cô cũng phải thay chuyển thành màu sắc.
Trước mặt cô là một khu vườn của một căn nhà, nhưng nhìn giống công viên là hơn, tuy nhiên khác nhiều hơn là nơi đây trồng rất nhiều loài hoa, cây cảnh cao thường được tỉa tắp rất gọn gàng.
Làm sao giấu nổi sự thích thú trước một nơi đẹp đẽ đầy sức sống này đây.
Khu vườn muôn màu đầy sắc, cảnh tượng thật sống động.
“Chung gia còn có chỗ này sao? Đẹp quá, cháu nhìn vào cứ như cả thân được bày bổng vậy!”
“Ha ha, bà già này tuy già rồi nhưng vẫn có cảm nhận như cháu. Nào, hai bà cháu mình vào xem cho rõ hơn đi.”
Nhâm Phó Hạ động đậy, bỗng cảm thấy phần vai mình đang có thứ gì trượt cô mới nhớ ra là con mèo. Cô vội đưa tay lên vai giữ yên.
Kì thật, sao giờ mới nhớ tới con mèo vẫn trên vai chứ? Mà mấy tiếng này bé mèo còn không kêu, ngoan thật, Nhâm Phó Hạ vui vẻ vuốt vuốt.
Bà nội của Chung Ngụy thấy vật thể lạ nên liền cuống lên.
“Con... con gì trên vai cháu dâu đây? Chung Ngụy... cháu mau... mau lấy nó ra.”
Thấy bà cuống lên như vậy Nhâm Phó Hạ thấy hơi buồn cười, cô lớn giọng nói cho bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-tuong-ngai-cho-em-mot-tinh-yeu/2645000/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.