“Bé Nắng, anh lạnh! Tới sưởi ấm cho anh được không?”
“Anh... anh từ khi nào mà lại giỏi nói mấy lời trẻ con này thế hả, lúc trước anh đâu có bộ dạng này đâu. Anh là đã học từ ai rồi phải không?” Nhâm Phó Hạ bất lực nói.
Nói trúng tim đen rồi! Chung Ngụy nhắm một bên mắt cái rồi cười mỉm tiến một bước ôm cô.
Tuy nhiên lại không nói lời nào. Cười thì vẫn cười như tên ngốc.
Sau cái ngày mà Nhâm Tư Tư nhập viện, Chung Ngụy có trốn tránh Phó Hạ một ngày. Nhắn tin chỉ trả lời, gọi điện thì không bắt máy, cả một ngày không có về nhà.
Nào ngờ sáng hôm sau lại thấy anh ấy nằm bên cạnh, còn có... cười rất vô tri.
Đặc biệt, bám dính, nói lời ngọt xớt không ngớt và cũng đã hơn hai ngày rồi vẫn không thấy anh ấy đi làm.
Chắc là vì do cô nói sẽ không tới công ty làm một vài ngày nên anh ấy cũng nghỉ theo để bám dính cô như này sao?
“Bé Nắng, anh lạnh lắm! Em ôm anh chặt hơn đi, siết anh mạnh vào cũng được.”
Bắt đầu cơ thể Phó Hạ như bị người đàn ông này nuốt chửng hết vậy. Cô nằm gọn trong lòng anh, gió đông tối lạnh dường như không còn chỗ nào có thể xuyên vào người cô nữa.
Rồi rốt cuộc là anh ấy muốn được cô ôm hay, muốn ôm cô vậy?
“Haizz... đồ trẻ con. Cho anh ôm một phút vậy.”
“Sao lại một phút, một tiếng đi.”
“Anh rảnh đứng giữa đường phố thế à?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-tuong-ngai-cho-em-mot-tinh-yeu/2644941/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.