“Chào... chào buổi sáng, Ngụy...”
Chung Ngụy bên phòng bếp của nửa biện thự hiện đại đang làm bữa sáng thì quay mặt, một giây trước còn mang một nụ cười, một giây sau liền chớm tắt.
Nhâm Phó Hạ ngượng ngùng đưa ngón tay lên sau tai mình gãi gãi.
“Bé Nắng...?”
“Vâng.” Cô hoảng hồn đưa cặp mắt tròn trĩnh nhìn Chung Ngụy.
“Em... ai dạy em vậy?”
Chung Ngụy che miệng lại, nói thật hơn là đang che đi nụ cười tươi rói muốn bật cười thành tiếng của mình. Nhưng mắt vẫn giữa nguyên một vị trí.
Chính là gương mặt có son phấn của Phó Hạ.
Thấy anh cười, Phó Hạ cảm thấy rất xấu hổ.
“Anh dám cười em.”
Phó Hạ xấu hổ quá thẹn ra lại tức, chau mày.
Gương mặt được tấm táp lại bằng những đường nét kẻ, những lớp phấn.
Chung Ngụy tự hỏi: Rốt cuộc là cô nàng nghĩ gì khi mà bôi mỹ phẩm lên cái mặt nhưng lại chẳng khác gì lúc không bôi chứ.
Da Phó Hạ vốn đã mịn màn, trắng trẻo rồi. Thêm lớp phấn trắng cũng chẳng khác gì lúc Phó Hạ thường ngày không phấn son.
Có vẻ sự chăm chút cho chính bản thân của cô là một điều vô nghĩa rồi.
Nhưng mà Phó Hạ vẫn rất đẹp theo một lối lạ thường.
“Ngày thường em đã đẹp rồi! Có chát bao nhiêu phấn lên mặt thì cũng chẳng thay đổi gì. Ngoại trừ cái môi nhỏ đỏ hơn thôi.”
Nhâm Phó Hạ hơi bĩu nhẹ môi.
Anh ấy là đang khinh miệt cô, hay là trâm trọc cô không có kỹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-tuong-ngai-cho-em-mot-tinh-yeu/2644927/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.