Nhìn mẹ Nhâm Phó Hạ cứ cảm thấy bà có đầy tâm sự buồn bã hẩm hiu. Cô thấy rất nhàm chán cho những việc sẽ không liên quan tới mình này, nhưng vì mẹ. Cô cố gắng tự diễn cho mình nổi lên hứng thú mà nói chuyện với bà.
“Mẹ quan tâm tới cuộc thi này lắm sao ạ!”
“Đương nhiên rồi! Mẹ từng tham gia cuộc thi đó cách đây về ba mươi năm trước, nhưng đáng thất vọng là mẹ chỉ dừng lại ở top mười.”
Nghe tới đây, đôi mắt to tròn của Nhâm Phó Hạ bỗng dừng lại. Cả thân thể cô cũng bất động.
Nhâm phu nhân vừa háo hức nhưng cũng có chút luyến tiếc nói.
Còn cô, Nhâm Phó Hạ giờ mới biết được là mẹ cô từng tham gia cuộc thi đó, còn lọt vào top 10.
Phải biết cuộc thi đó là "toàn diện, tự nhiên".
“Tiếc quá tiếc, năm đó vì giày bị hỏng nên phải dừng lại ở vòng chung kết. Mẹ buồn lắm con iu.”
“Năm đó mẹ lấy được cũng khá nhiều giải phụ, toàn thế giới còn nghĩ mẹ có thể đặt chân tại top năm cơ. Nhưng không hiểu sao đôi guốc lại hỏng, nghĩ lại vẫn thấy đay buồn.”
“Con nhìn bức tường kia đi, dải băng của giải phụ mẹ ưng nhất. Đến giờ mẹ chỉ trân quý cái này nhất, bởi vì đó là niềm tự hào mà mọi người nói.”
Một tin mới biết gây cho Nhâm Phó Hạ không ít kích động, cô quay qua nhìn dải băng được treo lên tường mà cô chẳng hề hay biết có.
Mẹ cô, ấy vậy mà lại là người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-tuong-ngai-cho-em-mot-tinh-yeu/2644924/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.