Gọi xong không gian bắt đầu im lặng, Nhâm Phó Hạ không còn nghe thấy gì nữa.
Qua vài giây rồi cũng không thấy động tĩnh gì. Vậy vừa rồi ai gọi cô? Ma hay quỷ? Nhâm Phó Hạ bắt đầu hoang mang mặt tái mép, cô cố gắng muốn ngồi dậy. Nhưng hai đứa bé đang nằm trong bụng cô, cô sao có thể tự mình đứng dậy được chứ.
Âm thanh soạt soạt vang vẳng bên tai, ngay lập tức khuôn mặt đầm đìa nước mắt của Chung Ngụy hiện ra tầm mắt của Nhâm Phó Hạ, tuy nhiên cô chưa nhận ra rõ lắm.
Cô cười gượng, mắt nhìn anh, lòng hơi hoang mang.
“Là ông xã à? Doạ em rồi... đỡ em dậy đi. Em không dậy... nổi...”
Chung Ngụy đưa tay xuống, anh cẩn thận đỡ cô đứng lên từ bụi cỏ.
Quan sát thấy cô không bị thương, có vấn đề gì anh liền bế cô lên.
“A... anh làm sao vậy.”
Chung Ngụy không nói gì, lúc này ánh sáng chiếu đầy đủ Nhâm Phó Hạ cũng thấy... đôi mắt anh đỏ hoe, có chút sưng ra lớn thì phải, mũi cũng đỏ đỏ.
“Anh mới khóc sao? Tại sao?”
“Con dâu, hoá ra con ở sau vườn sao? Còn doạ cả nhà sợ lắm rồi đấy.”
Chung phu nhân chạy tới kiểm tra.
Còn Nhâm Phó Hạ vẫn chưa hiểu thực tại như thế nào, tại sao mọi người lại lo sợ quá rồi?
“Con thấy ở trong nhà bức bối quá, còn cảm nhận được khí nóng nên ra sau vườn dạo chút. Ai ngờ cỏ mềm quá nên con lỡ ngủ.”
Nhâm Phó Hạ hơi lấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-tuong-ngai-cho-em-mot-tinh-yeu/2644908/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.