“Lâu rồi mới gặp. Em không ngờ anh... tới.”
Cô cười ngây ngây nói.
Cũng không hiểu tại sao Hoàng Giả Ninh lại tới được, tin tức về anh ta mấy năm nay trong giới truyền thông chẳng có, về việc anh ta sống ở đâu, như thế nào cô chẳng biết. Nhâm Phó Hạ cũng chẳng có gửi thư mời.
Nhưng sao anh ta lại biết mà tới được cơ chứ.
Nhìn biểu cảm khờ khạo trên mặt của cô, Hoàng Giả Ninh cười có chút ôn hoà nói.
“Không có giấy mời nên em tính không cho anh tham gia tiệc sinh nhật của em sao? Nhưng em nhận quà rồi mà.”
“Có phải em nghĩ anh mặt dày không?”
Khí chất điềm đạm, người đàn ông này thay đổi lớn quá. Có phải là Hoàng Giả Ninh thật không?
“Không phải. Em chỉ là không biết anh ở đâu nên không gửi giấy mời tới được thôi, anh cứ tham gia chung với mọi người cho vui đi.”
Nói xong Nhâm Phó Hạ liền ngả lưng sau ghế.
Cái lưng của cô đau quá rồi.
“Em sống vẫn tốt nhỉ?”
Hoàng Giả Ninh ngồi bên cạnh ghế hỏi.
Nhâm Phó Hạ lập tức nhìn sáng, cười ôn hoà nói.
“Tốt lắm.”
Thấy cô trả lời nhanh chóng như vậy Hoàng Giả Ninh hiểu thật rồi. Có lẽ cả đời này anh hết cơ hội thật với cô, hai người chỉ có duyên, không phận.
Dù sao thì cũng thấy yên tâm khi thấy Nhâm Phó Hạ hạnh phúc như vậy.
“À, gọi cậu tớ đi. Gọi anh em hơi khó nghe.”
“Ừm...”
“Cậu vẫn chưa lấy vợ à?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-tuong-ngai-cho-em-mot-tinh-yeu/2644907/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.