Editor: Thơ Thơ
"anh!" Tô Nhị nghe đến giọng anh, viền mắt rưng rưng mà nhào tới trước giường.
Tô Nhiên sờ sờ đầu nhỏ của cô bé, liền tại gò má cô nhéo một cái.
"anh đã tỉnh là tốt rồi." Tô Nhị không muốn xa rời mà cọ hai lần ở ngực anh, cô bé chợt nhớ tới Chương Diệc còn ở trong phòng, lập tức ngượng ngùng ngồi dậy.
"em nghe anh, sau này không gọi Chú Chương Diệc." vào lúc ấy cô bé cũng là muốn coi Chương Diệc là thượng cấp của Tô Nhiên, gọi anh trai có thể có chút thất lễ, mới gọi chú. Sau đó gọi thành thói quen, vẫn luôn không sửa đổi được.
"Một cái xưng hô mà thôi, không đáng kể." Chương Diệc nhìn hai anh em, hơi nhếch miệng.
"Nghe nói những ngày qua em đều ở trong Nhà họ Chương?"
"Ừm. Chú Chương Diệc—— anh, đối với em cực kỳ tốt." Tô Nhị quay đầu, có chút ngượng ngùng nhìn Chương Diệc liếc mắt một cái: "em ở tại nhà anh ta hơn một tháng rồi."
"Hai ngày nữa vẫn nên dọn ra, đi bên anh ở."
Tô Nhị bất đắc dĩ úc một tiếng.
"để cho cô bé ở nhà tôi đi, Thụy Khắc có thể chăm sóc cô bé. Thân thể cậu đều không tiện, làm sao có thể để Tô Nhị ở một mình."
Nghe đến Chương Diệc giúp cô nói chuyện, Tô Nhị cảm kích liếc mắt nhìn anh.
"Nhưng mà —— "
"Không có nhưng mà." Chương Diệc đi tới, tay đặt ở trên vai Tô Nhị, vỗ nhẹ nhẹ: "Tiểu nhị, em nói xem?" Thơ_Thơ_ddlqd
"em muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-tuong-de-quoc/2520686/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.