Nhìn bóng lưng nhỏ bé của cô ấy khuất sau cánh cửa. Tuyết Lan thầm cầu mong, một ngày nào đó cô và Thu Cúc sẽ không phải đứng ở hai đầu chiến tuyến.
Cứ như vậy Tuyết Lan thành công lui an toàn mà không bị phát hiện, cô khẽ thở dài nằm xuống giường, tiếp theo cô phải làm thế nào để tồn tại trong cái thế giới này đây. Đây là ân huệ cũng là thử thách mà ông trời ban cho cô. Nghĩ đến thân phận của Tư Lan cô có chút sợ hãi, lẽ nào cô phải tiếp tục trở thành gián điệp hai mang như cô ấy sao, cô làm nỗi không đây.
Lúc trước cô luôn bảo Tư Lan rời khỏi tổ chức, giờ suy nghĩ kỹ những tổ chức như vậy nói lui liền có thể lui sao. Có tấm gương là Trần Bình ở phía trước, cho dù cô rời đi không có làm mấy cái chuyện như phản bội bán tin tức. Nhưng bọn họ sẽ tin sao, chắc chắn là thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, chưa kể Tư Lan biết quá nhiều bí mật của tổ chức.
Hay là lên kế hoạch bỏ trốn nhỉ, mà trốn đi đâu mới là vấn đề, rời khỏi Nam Á à, liệu thế giới ngoài kia có giống với thế giới thực hay không. Nếu là giống nhau, thời kỳ này có nơi nào mà không dính khói lửa chiến tranh.
☆Trở về quân khu Phạm Tuấn như đang suy nghĩ điều gì đó. Anh xâu chuỗi lại tất cả những sự việc diễn ra, từ khi anh gặp người phụ nữ tên Tư Lan kia. Lần đầu tiên khi Trần Bình chết, cô ta là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-tuong-chay-dau-cho-thoat/2497011/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.