Còn chưa giả vờ bộ dáng rộng lượng xin lỗi thay Vương Hàm, chỉ thấy Tống Diệp phía trước quay người lại, ào một tiếng dội rượu trong tay lại đây, toàn bộ không thừa một giọt dội tới trên mặt Vương Hàm. “Á!” Vương Hàm kinh hô một tiếng, trang điểm trên mặt lập tức rối tinh rối mù. Thiến Thiến nguy hiểm thật kịp thời tránh đi một chút, trên mặt lại là dâng lên không vui, “Vị tiểu thư này, tuy nói em họ tôi là làm không đúng, nhưng cô không thể dội rượu em ấy.” “A?” Tống Diệp đặt ly rượu xuống, nghe vậy, nhướng mày, hỏi ngược lại: “Vậy tôi nên làm như thế nào? Bị người dội rượu, là đi lên cho cô ta một cái tát, hay là nắm tóc cô ta?” “Này……” Thiến Thiến nhất thời nghẹn lời, không nghĩ tới Tống Diệp vừa rồi không nói một tiếng, mở miệng lại là sắc bén như vậy. Hiện tại lời nói đều đã chặn họng cô ta, luôn không thể nói tôi xin lỗi cô, cô phải thành tâm thành ý tiếp thu đi. Cô ta tức đỏ mặt, dưới tình thế cấp bách nhìn thấy Tần Trạm còn ngồi ở trên sô pha, ủy khuất mở miệng xin giúp đỡ, “Tần thiếu, em họ em cũng không phải cố ý, nhưng vị tiểu thư này cũng quá khi dễ người.” Tống Diệp nhìn bộ dáng nhìn thấy mà thương của Thiến Thiến, chỉ cảm thấy buồn cười lại không thể nói lý, cãi nhau giữa bọn họ, liên quan gì đến Tần Trạm. Mà chuyện không thể tưởng tượng nhất là, người đàn ông vẫn luôn xem diễn lại động, bị một câu chứa đầy ủy khuất của Thiến Thiến nói động, sau khi đứng lên chân dài bước ra, đi về phía Tống Diệp. Trên mặt anh cũng không có biểu tình quá hung hãn, lại bởi vì một thân hơi thở cường ngạnh có vẻ đặc biệt lạnh lẽo bức người, khi anh mặt vô biểu tình đi về phía Tống Diệp, Tống Diệp thậm chí có thể dùng dư quang thấy rõ trên mặt Thiến Thiến chợt lóe qua vui sướng và đắc ý quen thuộc ở khóe miệng Vương Hàm. Khi Tần Trạm đứng ở trước người cô, chiều cao gần 1m9, thân hình to lớn, giống như là một ngọn núi lớn nặng nề che trời, Tống Diệp không tự giác lui về phía sau nửa bước, không thích loại cảm giác áp bách này, mà đồng thời với động tác của cô, Tần Trạm cũng nâng tay lên theo, lại là một chưởng đè ở trên đầu cô, giọng nói trầm thấp mang theo khàn khàn gợi cảm, “Đi thôi.” Tống Diệp sửng sốt, dùng đôi mắt nhìn sang phía trước, thoáng nhìn khóe miệng căng chặt của đối phương có xu thế hòa hoãn, bộ dáng giống như tâm tình không tồi. “Ừ.” Cô thấp thấp lên tiếng, thầm nghĩ tính cách vui buồn không hiện ra sắc mặt của người này còn biến thái hơn mình. Lúc khó khăn lắm cất bước muốn đi, Tống Diệp lại bị kéo lại, đảo mắt liền thấy Tần Trạm cởi áo khoác trên người, nhìn dáng vẻ là muốn thay cô che đi vệt nước trên làn váy, cô hơi sửng sốt, ngay sau đó ngăn ý tốt của đối phương, “Không cần.” Nói xong, cô vén lên tầng lụa trên cùng của làn váhy, ngón tay dùng lực một chút, roẹt một tiếng xé xuống nửa đoạn dưới của váy lụa, bớt đi đuôi kéo thật dài, váy dài màu đen thành lễ phục lộ vai, lộ ra cẳng chân tinh xảo mê người của thiếu nữ, hơi nhiều thêm một chút cảm giác nghịch ngợm. Cô vốn là không thích những thứ trói buộc, hiện tại bớt đi ngược lại tự tại hơn. “Đi thôi.” Xé váy xong, cô cũng không thèm nhìn sắc mặt những người khác, xoay người đi ra khu nghỉ ngơi. Tần Trạm nhìn nhìn làn váy màu đen trên mặt đất, trong mắt không tự giác hiện lên vẻ tán thưởng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]