Trong lòng vừa có so đo, cô ta lập tức thân thiết kéo tay Thiến Thiến nói: “Chị họ, chị xem hôm nay tới nhiều người như vậy, con gái lại càng nhiều, tám phần là tới vì đám con nhà giàu này, con gái bây giờ, thật là tri nhân tri diện bất tri tâm.” Cô ta nói lời này rất có ý tứ, nghiễm nhiên tách chính mình ra khỏi đám phụ nữ tham gia tiệc rượu. Tống Diệp nghĩ đến lời nói vừa rồi của cô ta ở bên ngoài, không nhịn được nhìn lướt qua, muốn nhìn một chút đầu óc người phụ nữ này có phải tăng lên rồi không. Cố tình một cái liếc mắt này của cô, vừa lúc khiến cho Vương Hàm cho rằng cô là thẹn quá thành giận, tóm được cơ hội liền quấn lên, “Ha ha, vị tiểu thư này đừng để ý, tôi nói chính là đám phụ nữ bụng dạ khó lường, cô nhìn tôi hung dữ như vậy, sẽ làm người cho rằng cô đang nhận lấy cho mình.” Tục ngữ nói rất đúng, ba người phụ nữ một đài diễn, chính giữa lại thêm một người đàn ông, liền có thể gom thành một bộ phim cẩu huyết. Đây còn không phải sao, bởi vì một Tần Trạm, Vương Hàm đã dẫn đầu nã pháo về phía Tống Diệp. Nói xong lời ngấm ngầm hại người, cô ta còn cười ha ha ha, kết quả bị Thiến Thiến bên cạnh kéo kéo tay áo, “Vương Hàm, đừng nói nữa.” Đêm nay tới tham gia tiệc rượu đều là nhân vật có uy tín danh dự trên thương nghiệp, nếu là chọc phiền toái cho ba cô thì sẽ không tốt. Nhưng Vương Hàm lại không có đầu óc có thể nghĩ đến xa như vậy, vì xuất đầu để Tần Trạm nhìn chính mình một cái, thẳng sống lưng liền nói: “Chị không tin hỏi Tần thiếu một chút, có phải anh ấy ghét nhất loại phụ nữ ái mộ hư vinh này không, mà nơi này nhiều nhất, còn không phải là loại phụ nữ này sao.” Tuy nói đề tài này quẹo đến đông cứng, nhưng tốt xấu đã mở đầu, lời nói vốn muốn ngăn cản của Thiến Thiến đã tới bên miệng, lại nuốt trở vào, khuôn mặt nhỏ đỏ hồng nhìn nhìn Tần Trạm. Nghe đến đó, Tống Diệp đã cảm thấy nhạt nhẽo, bưng ly rượu đứng dậy, vẻ mặt nhàn nhạt nhìn lướt qua Vương Hàm, nói: “Vậy không quấy rầy các vị ái mộ hư vinh.” Bọn họ thích dính lên người Tần Trạm, cô lại không muốn tổn thương hai mắt của mình. Vương Hàm đầu kia vừa nghe lời này, lập tức không vui, tính tình luôn luôn kiêu ngạo ương ngạnh làm cô ta lập tức thay đổi sắc mặt, “Cô nói ai ái mộ hư vinh.” “Ai thẹn quá thành giận thì chính là kẻ đó.” Tống Diệp lạnh lạnh trả lời nguyên lời nói lúc nãy, bước chân không ngừng tiếp tục đi ra ngoài. “Cô……” Vương Hàm bị chặn đến á khẩu không trả lời được, cô ta trừng mắt nhìn bóng dáng màu đen kia, càng nhìn trong lòng càng bực bội, giống như ngay từ đầu đã nhìn không thuận mắt, lúc này đối chọi gay gắt lên, cô ta càng không khống chế được lửa giận của mình, bất chấp Tần Trạm ở đây, cô ta thuận tay nắm lên ly rượu trên bàn, dội toàn bộ ra ngoài. Tống Diệp nhíu nhíu mày, nghĩ đến còn có một con liệp ưng ở đây, chỉ đành đi phía trước hai bước, khó khăn lắm để rượu chỉ dội tới trên làn váy. Lúc này Thiến Thiến kinh hô một tiếng, nhanh chóng đứng lên, “Vương Hàm, em làm gì vậy, quá không lễ phép.” Trên thực tế, cô ta cũng tức giận vì câu nói bọn họ ái mộ hư vinh vừa rồi của Tống Diệp, nhưng Tần Trạm ở đây, cô ta không hy vọng lưu lại ấn tượng không tốt cho đối phương.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]