Kỳ nghĩ ngợi một hồi, quyết định nói ra 
Nhưng lời còn chưa kịp cất lên đã phải cất vội vào trong 
“Cốc cốc cốc cốc” tiếng gõ cửa liên hồi vang lên 
“Xin phép Bạch tổng!!! Chị! Nếu còn không đi nữa là không kịp đâu đó!!!” Uy thò đầu vào, gấp gáp nói 
“Hả? Trời! Trễ tới vậy rồi sao!!! A thôi, chúng ta để khi khác nha Bạch tổng!! Xin phép!!” Như nói xong cũng vội vã chạy ra ngoài để lại Kỳ với khoảng không yên tĩnh 
Tiếng chuông nhắc nhở vang lên từ chiếc điện thoại trên bàn phá tan khoảng lặng, ồn ào đến chói tai 
Kỳ nhấc điện thoại lên xem, là nhắc nhở về ngày viếng mộ ông 
*Là ngày mai sao…* 
Anh tắt điện thoại, nhắm mắt lại rồi để tâm trí trôi đi thật xa 
… 
Hôm sau Kỳ dậy thật sớm, tìm lấy một chiếc áo len cổ lọ đen trong tủ đồ, vớ thêm chiếc áo khoác dài cùng chiếc quần đen vào phòng chuẩn bị lên đường 
Trên đường đi, anh ghé ngang một quán hoa nhỏ, mua lấy bó hoa to, để sang ghế phụ bên cạnh rồi lái xe đến khu mộ, nơi yên nghỉ của ông 
… 
“Hoa này, trái cây này, than này, đủ hết rồi nhỉ?” 
“Ừm! Hoa hôm nay chúng ta chọn đẹp ghê chị nhỉ? Chắc chắn mẹ sẽ thích!!” 
Hôm nay vừa hay cũng là ngày giỗ của mẹ Như và Uy, trùng hợp hơn nữa, nơi mẹ cả hai nghỉ ngơi là nơi ông Kỳ được cất giữ 
*Ơ…!?* Như đang đứng chợt phía sau có một chiếc xe chạy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-tong-den-gio-uong-thuoc-roi-/3421451/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.