Cả lão Mạc và Thư khi thấy Sơn mở cửa đều bất ngờ, đồng thanh hỏi: 
“Sao con lại ở đây!?” 
“Sao em lại ở đây!?” 
“.... Ba, con không sao, ba cứ giao lại công việc ở đây cho con đi” 
“Con nói gì thế hả!? Bị thương đến thế rồi mà không chịu ở lại bệnh viện, chạy đến đây làm gì!!” 
“Đúng đó! Không phải Lâm cũng đã nói cho em biết về lời cảnh báo rồi sao!?” 
“... Cổ phần của công ty có dấu hiệu giảm, nếu không nhanh chóng khôi phục, e là trong vài tiếng nữa sẽ tuột không ngừng” 
“Hả!? Ta vẫn luôn theo dõi không ngừng mà, sao lại thế!?” 
“Ba, giao lại việc này cho con đi” 
Lão Mạc có chút lưỡng lự 
“.... Thôi, thôi, giao cho con, mau mau xử lí đi!” 
“Ba!” Thư đứng bên cạnh ngạc nhiên 
Lão Mạc chẳng nói gì thêm nữa, chỉ nhìn Thư rồi ra ngoài 
Xem ra... Tính mạng của con trai ngài còn chẳng quan trọng bằng mấy cái cổ phần công ty nữa 
“Nhớ xử lí cho triệt để đấy, con trai!” trước khi ra khỏi cửa, ông còn không quên ngoảnh đầu nhắc nhở 
Lão Mạc ra ngoài rồi, trong phòng chỉ còn lại Thư, Minh và Sơn 
“Em nói dối?” 
“.... Thế thì đã sao nào. Dù sao ông ấy cũng tin là thật...” Sơn mỉm cười đầy chua xót 
Anh đã quen cảnh này rồi, chỉ cần muốn thoát khỏi sự khống chế của ba, anh sẽ lấy chuyến công ty ra làm cái cớ. Anh biết, dù sao bản thân mình cũng chẳng quan trọng bằng cái 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-tong-den-gio-uong-thuoc-roi-/3421429/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.